Friday 5 October 2012

Có những cái quên mang trọng tội với lịch sử (cm mùa thu)

8-2012

Từ khi có đảng cộng sản xuất hiện và cướp chính quyền, những người Việt Nam yêu nước và lương thiện hầu như không có chỗ đứng trên đất nước.
Lẽ phải và sự thật lịch sử theo đà phát triển của lực lượng cộng sản ngày càng bị khuynh đảo, bôi xóa, tiếm đoạt để chỉ còn thứ lịch sử của đảng cộng sản làm ra. Thảm hại hơn là trong lúc đó vì ảnh hưởng tuyên truyền của cộng sản và mặt khác, một nhóm người vì muốn đem lại chánh nghĩa cho việc truất phế Vua Bảo Đại với khẩu hiệu ” bài phong đả thực “, đã làm cho những người Việt Nam không cộng sản quên hoặc phủ nhận một số sự kiện lịch sử, điều này dỉ nhiên, đã góp thêm phần củng cố ” tính tất yếu lịch sử ” cho vai trò của cộng sản cướp chánh quyền để làm cộng sản trên cả nước.
Trong những cái quên đó, có thể kể ra hai cái quên hay phủ nhận cực kỳ thảm hại cho lịch sử dân tộc, đó là Bản Tuyên ngôn Độc lập ngày 11 tháng 3 năm 1945 và Chiếu Thoái vị ngày 25 tháng 8 năm 1945 tại Ngọ môn đài của Hoàng Đế Bảo Đại. Ý nghĩa của hai văn kiện lịch sử này rất đáng được trân trọng vì giá trị lịch sử to lớn của nó.
Nay, sau khi cái ồn ào rỗng tuếch về ngày “Lễ Độc lập 2 tháng 9 ” ở Hà nội đã lắng đọng, chúng tôi muốn nhắc lại Chiếu Thoái vị của Hoàng Đế Bảo Đại .

Đại Hiến chương Anh
Người ta biết qua “Đại Hiến chương của Anh”, tức “La Grande Charte” hay “Magna Carta Libertatum” như một sự kiện quan trọng về quyền lợi của dân được nhà vua tôn trọng.

Khái niệm khởi đầu cho chế độ pháp trị ở Âu châu. Nhưng thật ra, dân ở đây chưa phải là người dân tay lấm chân bùn, thợ thuyền lao động như ngày nay ta biết, mà là tấng lớp chư hầu của nhà vua. Tức các ông Hoàng bà Chúa, những nhà quí tộc. Những người này mới được gọi là thần dân và mới có tài sản.
Đại Hiến chương là một bản văn gồm 63 điều do tầng lớp chư hầu tranh thủ được ở nhà vua “Jean sans Terre” ngày 15 tháng 6 năm 1215 sau một cuộc nội chiến ngắn, quân phiến loạn chiếm lấy được thành phố Luân-đôn. Các chư hầu bất mãn những đòi hỏi thái quá của nhà vua về nghĩa vụ quân sự và nghĩa vụ tài chánh.
Bản “Đại Hiến chương về những quyền Tự do của Anh” bảo đảm quyền tự do cá nhân. Nó giới hạn sự chuyên quyền của nhà vua và thiết lập quyền an ninh nhân thân thành luật để ngăn cản sự bắt bớ bỏ tù một cách tùy tiện. Bản văn thiết lập sự kiểm soát thuế vụ do Đại Hội đồng của Triều đình đảm trách.
Đại Hiến chương được làm mới lại suốt thời Trung cổ và qua suốt hai thế kỷ XVII và XVIII. Tới đầu thế kỷ XIX, một số điều khoản được hủy bỏ trong luật của Anh.
Ảnh hưởng của Đại Hiến chương ra ngoài nước Anh, có thể nhận thấy ở bản Hiến pháp Huê kỳ và bản Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền.
Hiến pháp của các quốc gia theo “common law ” đều chịu ảnh hưởng Đại Hiến chương nên bản văn do đó trở thành một tài liệu về luật pháp quan trọng hơn hết trong lịch sử dân chủ ngày nay. Nhứt là nó đánh dấu một Nhà nước chuyên chế bước qua một Nhà nước pháp trị chỉ do quyền hạn của nhà vua bị giới hạn.
Về tầm vóc, bản Đại Hiến chương chỉ giới hạn quyền lực của nhà vua để nhờ đó những quyền lợi của lớp chư hầu được tôn trọng mà trở thành một bản văn lịch sử mở ra chế độ dân chủ Âu châu. Tính vĩ đại của bản văn không ở tự thân của bản văn mà do con người đã biết đánh giá bản văn, biết khai thác giá trị bản văn và biết đề cao và bảo vệ nó, trân quí nó.

Chiếu thoái vị của Hoàng Đế Bảo Đại
Về tầm vóc, có thể nói Chiếu thoái vị của Hoàng Đế Bảo Đại lớn hơn nhiều. Ngài đánh đổi ngai vàng gần 400 năm của Triều Nguyễn với tư cách “Công dân một nước Độc lập”. Và Ngài làm Công dân cho tới ngày cuối đời, kể cả lúc trở lại Chánh quyền thành lập “Quốc gia Việt Nam”.
Có giá trị lớn về sự mất mát và tinh thần chấm dứt chế độ quân chủ để thật sự mở ra một đất nước Độc lập, Dân chủ .
Nhựt đảo chính Pháp tại Đông Dương ngày 9.3.1945. Bảo Đại tiếp thu nền độc lập của Viêt Nam từ Nhựt với nhận định chính đáng: “Trước kia nước Pháp giữ quyền bảo hộ nước ta, nay đã không giữ được nước cho ta, để quân Nhật đánh đổ, vậy những điều trong hiệp ước năm 1884 không có hiệu quả nữa, nên Bộ thượng thư đã tuyên hủy hiệp ước ấy. Trẫm phải đứng vai chủ trương việc nước và lập chính phủ để đối phó mọi việc ” (Le Dragon d’Annam, Plon, Paris, 1980), tuyên bố hủy bỏ các hiệp ước bất bình đẳng đã ký với Pháp trước đây và thành lập Chánh phủ Trần Trọng Kim ngày 16.4.1945 để thể hiện một Việt Nam độc lập.
Nhựt hoàng đầu hàng vô điều kiện ngày 15.8.1945, Thủ tướng Trần Trọng Kim từ chức. Hai hôm sau, ngày 17 tháng 8, Việt Minh biến cuộc biểu tình của 20.000 người được Tổng hội Công chức phát động trước Nhà Hát Lớn Hà Nội để ủng hộ Chính phủ Trần Trọng Kim thành một cuộc biểu tình tuần hành đòi Độc lập. Lần đầu tiên lá cờ đỏ sao vàng xuất hiện, với vài tên cộng sản cầm súng bắn chí choét chỉ thiên. Thế là ngày 19 tháng 8,Việt Minh huênh hoang tuyên bố cướp chính quyền trong một “cuộc binh biến” mà chúng gọi là “Cách Mạng Tháng Tám”, “Cách mạng mùa Thu” hay “Tổng Khởi Nghĩa”.

Vua Bảo Đại công bố ngày 25 tháng 8 năm 1945 Chiếu thoái vị, chính thức chấm dứt Nhà Nguyễn và chế độ quân chủ ở Việt Nam. Bản Tuyên ngôn được vua Bảo Đại soạn với sự trợ giúp của hoàng thân Vĩnh Cẩn trong đêm 22 tháng 8, 1945 tại điện Kiến Trung, hoàng thành Huế. Sáng hôm sau, khi đại diện Việt Minh là Trần Huy Liệu và Cù Huy Cận đến cung điện để tiếp thu bàn giao, lúc đầu Bảo Đại đưa bản Tuyên ngôn cho Trần Huy Liệu. Nhưng Trần Huy Liệu hội ý với Cù Huy Cận và tâu với Bảo Đại rằng:
“Thưa Hoàng thượng, nhân danh dân tộc Việt Nam, chúng tôi nhận bản văn này rất nhẹ nhàng, không câu nệ. Nhưng, chúng tôi kính xin Hoàng thượng cho tổ chức một buổi lễ vắn tắt, trong đó xin Hoàng thượng công khai tuyên bố cho mọi người biết.”
Theo lời yêu cầu của Trần Huy Liệu, Đại diện Chánh phủ Dân chủ Cộng hòa ở Hà Nội, chiều ngày 25 tháng 8, 1945, Bảo Đại mặc trào phục và đọc bản Tuyên ngôn Thoái vị trước hàng ngàn người tụ họp vội vã trước cửa Ngọ Môn (sđd), như sau:


Bảo Đại- Vị hoàng đế cuối cùng của Việt Nam
Vì hạnh phúc của dân tộc Việt Nam,
Vì nền độc lập của Việt Nam,
Để đạt hai mục đích ấy, Trẫm tuyên bố sẵn sàng hy sinh tất cả, và ước mong rằng sự hy sinh của Trẫm đem lại lợi ích cho Tổ quốc.
Nhận định rằng sự đoàn kết của toàn thể đồng bào chúng ta vào giờ phút này là một sự cần thiết cho Tổ quốc chúng ta, ngày 23 tháng 8, Trẫm đã nhắc lại cho toàn thể nhân dân ta là: Ở giờ phút quyết định này của Lịch sử, đoàn kết có nghĩa là sống, mà chia rẽ là chết.
Chiếu đà tiến dân chủ đang đẩy mạnh ở miền Bắc nước ta, Trẫm e ngại rằng một sự tranh chấp giữa miền Bắc với miền Nam khó tránh được, nếu Trẫm đợi sau cuộc trưng cầu dân ý, để quyết định thoái vị. Trẫm hiểu rằng, nếu có cuộc tranh chấp đó, đưa cả nước vào sau hỗn loạn đau thương, thì chỉ có lợi cho kẻ xâm lăng.
Trẫm không thể không ngậm ngùi khi nghĩ đến các tiên đế đã chiến đấu trên bốn trăm năm để mở mang bờ cõi từ Thuận Hóa đến Hà Tiên. Trẫm không khỏi tiếc hận là trong hai mươi năm ở ngôi, Trẫm không thể làm gì đem lại lợi ích đáng kể cho đất nước.
Mặc dù vậy, và vững mạnh trong sự tin tưởng của mình, Trẫm đã quyết định thoái vị, và Trẫm trao quyền cho Chính phủ Dân chủ Cộng hòa.
Trước khi từ giã ngai vàng, Trẫm chỉ có ba điều muốn nói:
–Thứ nhứt: Trẫm yêu cầu tân chính phủ phải giữ gìn lăng tẩm và miếu mạo của hoàng gia.
–Thứ hai: Trẫm yêu cầu tân chính phủ lấy tình huynh đệ đối xử với các đảng phái, các phe nhóm, các đoàn thể đã chiến đấu cho nền độc lập của đất nước, mặc dù không theo cùng đường hướng dân chủ của mặt trận, như vậy có thể giúp cho họ được tham gia vào sự kiến thiết đất nước, và chứng tỏ rằng tân chế độ đã được xây dựng trên tình đoàn kết dứt khoát của toàn thể nhân dân.
–Thứ ba: Trẫm yêu cầu tất cả các đảng phái, các phe nhóm, tất cả các tầng lớp xã hội cũng như toàn thể hoàng gia phải đoàn kết chặt chẽ để hậu thuẫn vô điều kiện cho Chính phủ Dân chủ Cộng hòa, hầu củng cố nền độc lập quốc gia.
Riêng về phần Trẫm, trong hai mươi năm ở ngôi, Trẫm đã trải qua bao nhiêu cay đắng. Trẫm muốn được làm Dân một nước tự do, hơn làm Vua một nước bị trị.
Từ nay Trẫm lấy làm sung sướng được là dân tự do, trong một nước độc lập. Trẫm không để cho bất cứ ai được lợi dụng danh nghĩa Trẫm, hay danh nghĩa hoàng gia để gieo rắc sự chia rẽ trong đồng bào của chúng ta.
Việt Nam độc lập muôn năm,
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa muôn năm,

Huế, điện Kiến Trung ngày 25 tháng 8 năm 1945.

Theo hồi ký của Bảo Đại (sđd), bản tuyên ngôn được đọc trong sự yên lặng hoàn toàn. Mọi người có mặt trong buổi lễ đều ngẩn ngơ, bàng hoàng:
“Tôi quan sát các khán giả hàng đầu. Tất cả các vẻ mặt đều tỏ vẻ ngạc nhiên cùng cực. Nam và nữ đều ngẩn ngơ. Bản tuyên ngôn thoái vị của tôi như tiếng sét đánh xuống ngang đầu họ. Họ lặng người đi.
Trong một bầu không khí bực dọc, tôi trao nhanh ấn tín, quốc bảo của hoàng triều cho Trần Huy Liệu, mà chính ông ta cũng có cảm tưởng như tự trên mây rơi xuống. Trong khi tôi hồi cung, đám đông tan rã, không một tiếng kêu”.
Thế mà Nguyễn Minh Triết trong Lễ 2/9/2010 dám tuyên bố: “Cách mạng Tháng Tám và sự ra đời của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa là thắng lợi của trí tuệ, bản lĩnh và tinh thần đấu tranh quật cường của toàn thể dân tộc Việt Nam dưới sự lãnh đạo đúng đắn, sáng tạo của Đảng; là sự lựa chọn của chính nhân dân dân Việt Nam của lịch sử dân tộc Việt Nam …”.
Lực lượng võ trang của Hồ Chí Minh lúc đó được mấy ngoe, đánh với ai? Nên nói lại cho rõ ” Hồ Chí Minh chỉ cướp Chánh quyền của Chánh phủ Trần Trọng Kim sau khi Cụ từ nhiệm”. Tức Việt minh vào ngôi nhà, cửa đã mở sẳn mà chụp lấy đồ đạc.
Qua Chiếu thoái vị, ai cũng thấy Hoàng Đế Bảo Đại quả thật là người yêu nước và lương thiện. Suốt thời gian ở ngai vàng và qua làm Quốc trưởng, Ngài giữ được hai bàn tay không dấy máu của dân. Nên Ngài mất thanh thản với tuổi thọ 84, an táng ở Paris.
Phái đoàn Đại diện Chánh phủ Hồ Chí Minh ở Hà Nội, qua cách tiếp nhận Chiếu thoái vị ở Hoàng Đế Bảo Đại, mặc nhiên đã long trọng cam kết chấp hành những yêu cầu của Hoàng Đế. Nhưng họ đã lật lọng. Vì người cộng sản chỉ có mục tiêu, chớ không có vấn đề đạo đức lương thiện. Mục tiêu của họ là cướp giựt Chánh quyền cho bằng được để thực thi chế độ cộng sản mà Hồ Chí Minh đã nhận lãnh vai trò ở Staline và Mao-trạch-đông.
Nhưng người Việt Nam chân chính, lương thiện, tức không cộng sản, phải biết trân quí bản văn thoái vị của Hoàng Đế Bảo Đại vì giá trị to lớn lịch sử dân tộc. Lịch sử không có dối trá. Lịch sử là công bằng.
© Nguyễn Văn Trần
© Đàn Chim Việt


THEO DÒNG SỰ KIỆN:
  1. Những mảng tối trong “Ngôi nhà Việt“
  2. Những ngày tháng không quên
  3. Những nghề nghiệp “kinh dị” nhất trong lịch sử loài người
  4. Những nghịch lý lịch sử của thế kỷ 20 và hành trình đi tìm tính chính thống lịch sử ở thế kỷ 21[2]
  5. Những nghịch lý lịch sử của thế kỷ 20 và hành trình đi tìm tính chính thống lịch sử ở thế kỷ 21[1]
  6. Những cuộc đổi họ lớn trong lịch sử
 http://www.danchimviet.info/archives/66561
***
7-28-2012 Theo Cung Menh Nuoc Noi Troi
http://www.youtube.com/watch?v=jW8n_scawXg&feature=plcp va nhieu video ND Thanh theo cung menh nuoc
http://www.youtube.com/results?search_query=Theo+Cung+Menh+Nuoc+Noi+Troi+voi+Ngoc+Dan+Thanh+&oq=Theo+Cung+Menh+Nuoc+Noi+Troi+voi+Ngoc+Dan+Thanh+&gs_l=youtube-reduced.12..0i19.631642.631642.0.633516.1.1.0.0.0.0.256.256.2-1.1.0...0.0...1ac.BFRQb7kjM3c
search_Theo Cung Menh Nuoc Noi Troi
The chien II den 75
http://www.youtube.com/watch?v=5kF-9vXACmk
- Đập tan các huyền thoại về Chiến tranh Việt Nam
-Tìm hiểu Sự thật lịch sử : 1940-46
- 55 Năm sau nhìn lại: Cách mạng hay cướp chính quyền

Thursday 4 October 2012

Vua ở truồng!

1 Đầu tháng trước có một ông họa sĩ, Bạn sơ sơ, rủ tôi đến Hàng Bài Dự triển lãm tượng tranh ông người ý Mà truyền thông và trong giới ai ai Cũng ngợi khen như tài năng tuyệt mỹ, Người đi đầu của trường phái vị lai. ừ thì đến - và nhìn tranh, ngắm tượng, Tôi cứ thấy buồn buồn, pha chút ngượng. 2 Tôi làm thơ, không am tường hội họa, Tuy cũng không đến nỗi chẳng biết gì, Nhưng xem tranh của rất nhiều tác giả, Tôi, thực tình, không thích lắm. Nhiều khi Còn tự hỏi: Hay mình ngu dốt quá Mà mù mờ không hiểu, lại hoài nghi: Hay không lẽ người ta đang đánh đố, Để che giấu cái bất tài của họ? 3 Đây, trước tôi - những bức tranh đủ cỡ, Đóng trong khung trang trọng, đủ sơn dầu Và thuốc nước, với các tông sặc sỡ, Vẽ đủ hình kỳ dị. Ngắm hồi lâu Mà chẳng hiểu là hình gì, tôi sợ Ông bạn mình cũng chẳng hiểu gì đâu. Thế mà ông, như mọi ngưòi, khen đẹp. Tôi cũng phải gật gù cho phải phép. 4 Đẹp thật ư, những mảng màu nham nhở? Những hình nhân méo mó, những con bò Mà chẳng giống loài bò, trông thật sợ Với bốn sừng, ngậm điếu thuốc rất to? Tên tác phẩm: “Cánh đồng quê rực rỡ”, Nhưng cánh đồng là bãi cát màu tro. Có thể nói là xem thường khán giả, Thế mà khách ai cũng khen, thật lạ. 5 Khen nhiều nhất, tất nhiên, là họa sĩ. Họ vẽ tranh na ná thế, khi bình, Họ viện dẫn nhiều trào lưu, triết lý Bằng những lờỉ rất tối nghĩa, thông minh. Phần lớn khen vì đơn thuần họ nghĩ Nếu không khen, người khác sẽ chê mình. Tôi xin kể, nhân đây, câu chuyện nhỏ, Để bạn biết tôi nghĩ gì lúc đó. 6 Xưa, ngày xưa, có ông vua vĩ đại, Vua ra vua, ai trái lệnh - chém đầu. Giỏi thu thuế, giỏi đánh nhau, trái phải Vua bất cần, và nổi tiếng từ lâu Là thích diện như như đàn bà, con gái, Quên rằng mình là một đấng mày râu. Nghe kể lại, thú vui này vô bổ Ngốn của vua một phần ba ngân khố. 7 Rồi một hôm có hai anh chàng trẻ, Hai đại ca lừa bịp ở nước này, Đến gặp vua, nói rằng mình có thể Dệt “lụa trời”, thứ đẹp nhất xưa nay - Mỏng, rất mịn, rất dịu dàng, rất nhẹ, Nhẹ và mềm như làn gió đang bay. Quan trọng nhất: Nó muôn màu lộng lẫy, Nhưng ai ngốc thì sẽ không nhìn thấy! 8 “Hay, hay lắm! - vua kêu lên . - Thật tuyệt! Đúng khi ta cần áo mới cho mình. Có áo ấy, bây giờ ta sẽ biết Quan trong triều ai ngu ngốc, thông minh!” Hai tên bợm được vua ban phẩm tiết Cùng bạc vàng, được lưu lại trong kinh Để làm việc ngày đêm không mệt mỏi Dệt cho xong chiếc áo kia đã nói. 9 Thế mà chúng, trong ngôi nhà rất rộng, Cửa đóng im, chỉ nằm ngủ suốt ngày. Quan đến hỏi, chúng giả vờ ‘lao động’, Vờ miệt mài kéo tơ sợi luôn tay. Rồi hỏi quan đang nhìn khung cửi trống: “Ngài cho rằng nó đẹp nhất xưa nay?” Quan ngạc nhiên không thấy gì, vẫn nói: “Vâng, đẹp lắm! Đẹp không sao tả nổi!” 10 Đúng ba tháng mười ngày sau, lễ phép, Chúng dâng vua chiếc áo lụa diệu kỳ. Vua lập tức thốt lên: “Chao, thật đẹp!” Tuy nghĩ thầm:”Mình thuộc loại ngu si?” Còn các quan thì tranh nhau, tội nghiệp, Khen hết lời. Một tiến sĩ uy nghi Còn viết cả một công trình đồ sộ Về chiếc áo mà thực ra không có. 11 Hai tên bợm yêu cầu vua mặc thử - Tội ông vua trần như nhộng. Thế là, Vua phơi hết chiếc bụng to đại bự Cùng nốt ruồi chi chít mọc trên da. Quan tể tướng, không một giây lưỡng lự, Vội dẫn đầu đoàn người lớn đi ra, Vì ngài nghĩ: áo của vua đẹp thật, Thì công chúng phải được xem tận mắt. 12 Thế là vua, trên người không mảnh vải Cứ bước đi giữa các phố, tồng ngồng. Dân ngơ ngác nhìn đức vua vĩ đại, Vua mỉm cười, luôn ưỡn bụng. Đám đông Được một bữa thầm cười vua thoải mái. Không người nào dám nói thật, ồ không, Ai cũng khen áo vua, đâu dại dột Nói ngươc lại để bị chê ngu dốt! 13 Và rồi bỗng, giữa biển người lặng lẽ, Do hồn nhiên, một thằng nhóc nhà nào, Thật ngu dốt, không nghe lời bố mẹ, “Vua ở truồng! - nó kêu lớn. - Vui sao! Hãy nhìn kia, vua ở truồng!” Thật tệ, Cả biển người nín lặng, khẽ xôn xao, Rồi tất cả cùng đồng thanh: “Đúng vậy, Vua ở truồng! Vua ở truồng! Thế đấy!” 14 Do không thể đem mọi người chém hết, Vua bắt quan tể tướng cởi áo quần. Các quan khác làm theo vì sợ chết. Và rồi ngài ra lệnh bắt thần dân Nộp thêm thuế, ai không nghe sẽ giết, Thuế ruộng vườn, thuế củi, thuế dầu ăn... Hai tên bợm thì phải đem treo cổ. Nhưng chúng trốn từ rất lâu trước đó. 15 Giờ nói tiếp đề tài tranh, hoạ sĩ. Chúng ta xem, lặng lẽ, chẳng chau mày Trước những hình rất nhố nhăng, quái dị, Ta âm thầm chấp nhận thế xưa nay. Hay ta sợ nói ra không tế nhị, Sẽ bị cười, bị chê ngốc, thơ ngây? Hay phải chờ thằng nhóc con vô lễ Sẽ nói to như chuyện trên tôi kể? Hà Nội, 28 tháng Tư, 2009 Thái Bá Tân http://thaibatan.com/index.php?option=com_content&task=view&id=580&Itemid=33

Nhà vua cởi truồng

Một hôm, có tay thợ may nọ vào hoàng cung dâng lên đức vua một bộ y phục cực kỳ quý giá. Nó không được dát vàng hay đính đầy kim cương đá quý, cũng không được dệt từ thứ tơ lụa cực hiếm chỉ dành riêng cho các tiên nữ nhà trời - mà giá trị ở chỗ - nó có khả năng đo lường lòng trung thành của thần dân đối với nhà vua. Lòng trung thành của ai càng cao thì càng cảm nhận được màu sắc rực rỡ và đường nét tinh xảo của món hàng vô tiền khoáng hậu ấy. Ai nấy đều không giấu nổi sự háo hức để được chiêm ngưỡng bộ y phục kỳ lạ. Khi nhà vua xuất hiện trước sân rồng để ướm thử bộ cánh thần kỳ, hết thảy quan quân lớn bé suýt chút nữa buột miệng: "Ôi! sao bệ hạ lại cởi...", nhưng kinh nghiệm luồn cúi bao nhiêu năm chốn quan trường kịp thời ngăn họ lại, nên không có ai đến nỗi phải rơi đầu. Mỗi người vận dụng óc tưởng tượng của mình theo một cách khác nhau, nên họ thoải mái ca ngợi vẻ đẹp của bộ "ngự bào" mà không sợ bị "đụng hàng". Kẻ ví nó rực rỡ như cầu vồng ngũ sắc, người so bì nó với muôn vạn loài hoa trong vườn thượng uyển chốn thiên cung... Đức vua lấy làm đắc ý lắm, trong người lại cảm thấy thoải mái bội phần vì không vướng bận thứ gì cả, cứ tung tăng đi lại, hàng họ thì lộ cả ra mà nào ai dám hó hé. Thói quen biểu thị quyền uy thúc bước nhà vua quá bộ khỏi cấm cung. Trưởng thôn và quan lại các cấp rất nhạy bén với chuyện thời sự, bèn vận động dân chúng trong hoàng thành đổ xô ra đường nhằm biểu dương tinh thần quán triệt sâu sắc chủ trương dùng ngự bào quý báu để đo lòng trung thành. Họ vung tay hô lớn: - Đức vua vĩ đại quang vinh muôn năm! - Đức vua đời đời sống mãi trong trái tim của các thần dân chúng ta muôn năm! Những tay bồi bút chộp ngay lấy cơ hội tung ra nhiều bài tham luận dài lê thê, hơn mấy chục lần nhấn mạnh: - Phong thái của nhà vua hôm nay thể hiện đỉnh cao trí tuệ tuyệt vời, cao gấp vạn triệu lần bọn kẻ thù! - Vị anh hùng đức vua chúng ta mà rút gươm ra thì các thế lực thù địch chỉ còn đường giãy chết! - Con đường ngài đang đi và sẽ dẫn chúng ta đi theo là chân lý sáng ngời soi sáng cho cả nhân loại!... Tiếng vỗ tay tung hô vang dậy cả một góc trời. Nhà vua ngất ngây trong hạnh phúc, các mạch máu trong người chạy rần rật. Lẽ tự nhiên, các thể hang ở khu vực hàng nhạy cảm cũng nhận được máu bơm về, "cái ấy" ngồng ngộc dựng với phương nằm ngang một góc tầm 45°. Một cô gái trong đám đông có phần mẫn cảm la lên 1 tiếng: -É... rồi kìm ngay lại tức thì. Nhà vua quắt mắt quay ngang, cả biển người xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ. Mọi người đang lấm lét chờ đợi kết cục của cô gái xấu số nọ, thì bỗng dưng, tiếng một đứa trẻ con lanh lảnh cất lên: - Cái ông này làm sao lại cởi truồng đi giữa phố? Mọi con mắt lập tức đổ dồn về phía thằng bé chừng 4-5 tuổi. Bà mẹ ở phía sau chen lên quỳ mọp xuống lạy như tế sao: - Muôn tâu thánh thượng, xin ngài mở lượng khoan hồng cho con trẻ dại mồm dại miệng ạ, vợ chồng chúng con cam kết sẽ uốn nắn cháu ngay ạ! Đoạn quay sang thằng bé mắng như té nước: - Mày giết bố mẹ rồi biết không con, nuôi mày tốn bao nhiều cơm gạo áo quần, thức đêm thức hôm, còn chưa kể đến tiền dạy thêm học thêm... Thế mà sao giờ mày lại ăn nói nhảm nhí thế này, giời ơi là giời... Thằng bé ấm ức: - Sao mẹ lại mắng con chứ, con thấy thế nào thì nói thế ấy chứ! - Giời ơi, lại còn cãi cơ à? Mày xem hàng trăm hàng nghìn người xung quanh có ai nói như mày không? - Kệ họ chứ, họ khen vua mặc đẹp là quyền của họ, con thấy ổng không mặc gì thì con bảo ở truồng... - Giời ơi, lại ở truồng với cả ở chuồng, mày có muốn sống nữa không hả con ơi là con giời ơi là giời... Một viên quan đi đến quát lên: - Thôi đừng kêu giời nữa, bà biết con bà phạm trọng tội chưa? - Dạ bẩm nhà cháu biết rồi ạ, mong quan lớn mở lượng hải hà... - Hà bá với cả thổ thần cái gì, muốn thoát tội thì ký xác nhận vào đây! - Thưa tờ giấy gì đấy ạ? - Còn giấy gì nữa hả, đây là giấy ông bà xác nhận thằng con ông bà bị tâm thần phân liệt nên ăn nói lung tung, như thế nhà vua sẽ không bắt tội, rõ chưa? Có ký không thì bảo? - Thưa ký ạ, ký ngay ạ! Quan lệnh cho quân lính cô lập thằng bé lại, quyết liệt không để tin xấu lan ra làm ảnh hưởng đến danh dự của đức vua và uy tín triều đình. Cuộc biểu diễn trang phục nhà vua để đo lòng trung thành dân chúng lại tiếp tục diễu qua phố khác. Trời đã dần về trưa, mấy tay thị nữ phải cầm lọng theo che, thỉnh thoảng lại ngó vu vơ, mặt đỏ bừng mà chẳng dám cười, trông thật tội nghiệp. Đến một góc phố nọ, có tay trung niên ngồi dựa bờ trường đọc sách, làm như không thấy đoàn ngự giá đến nơi, ngoảnh mặt nói bâng quơ: - Thời buổi gì mà nịnh thần đông như quân Nguyên. Thấy tồng ngồng thì cứ cười toẹt nó lên, việc đếch gì cứ phải khen nịnh! Nhục như con cá nục! Tể tướng đưa mắt cho viên quan ban nãy, ý muốn đem chiêu "tâm thần phân liệt" ra dùng lại. - Bẩm tể tướng, không được đâu ạ! - Sao lại không? - Dạ thứ nhất là nhìn điệu bộ thằng này nó nhất định không ký đâu ạ, thứ nữa, nó nguyên là thầy đồ dạy chữ cho cả xóm này, nếu nó ký nhận hóa ra cả xóm đều bị điên sao được ạ? - Thế tra xem nó đã đóng thuế đinh chưa? - Thưa rồi ạ! - Thế nó không có tiền án tiền sự gì à, không trộm cắp cướp giật của ai ư? - Bẩm làm thầy đồ thì đâu làm thế được ạ! - Thế mày không nghĩ cách gì gô cổ nó lại à? Cho người đổ phân vào nhà nó, gây gổ đánh nhau với nó là xong chứ gì! - Bẩm vâng, quả là cao kế! cao kế ạ! - Làm cho khéo đấy, nhất định phải tạo cho được sự đồng thuận tin tưởng của dân chúng với đức vua, với triều đình, rõ chưa! Mặt trời đã lên cao, đoàn ngự giá đang chuẩn bị quay bước về cấm cung thì bỗng thấy từng nhóm người xôn xao, tụ tập chuyền tay nhau những tờ giấy khổ lớn trông giống như khuôn dạng hịch truyền. Một tờ được chuyển đến cho tể tướng, đức vua ngó thấy sắc mặt bần thần khó ở của y bèn hỏi gắt: - Chuyện gì đấy? - Dạ bẩm, dạ bẩm... - Nói! - Bẩm có kẻ tuyên truyền xuyên tạc nói xấu người thợ may áo quần cho bệ hạ. Chúng nói rằng sách lược của người thợ may đã bị phá sản bên trời Tây, dân chúng bên ấy đã giật sập tượng sư tổ thợ may và ném cương lĩnh của ông ta vào sọt rác rồi. Tờ hịch còn cảnh báo nếu cứ tiếp tục tin dùng sách lược của thợ may thì sẽ đưa đất nước đến cảnh điêu linh... - Quân này láo, nói thế hóa ra con đường mà tiên đế ta đã sáng suốt lựa chọn là sai lầm ư? Điều tra ngay nó là thằng nào, bắt gô cổ xử tội ngay! - Bẩm người này xuất thân từ Bộ Hình, lại am tường luật lệ, khó mà bắt bừa được ạ! - Sao lại không được! Luật là trẫm mà trẫm cũng là luật đây, có chuyện gì mà không làm được? Vứt mấy cái yếm cung nữ - loại đã có mùi mồ hôi đàn bà ấy - vào phòng nó rồi lấy cớ thông dâm mà bắt người trước đã. Khi ra pháp đình xét xử nặng nhẹ thế nào là cứ soạn sớ sẵn cho Quan-Bao-Che luận tội, nhớ chửa! - Tâu vâng! Bệ hạ quả đúng là trí tuệ đinh cao ạ! - Về sau hễ có ai nói xấu thợ may hoặc chê trẫm ở truồng thì cứ khép vào tội tuyên truyền phỉ báng triều đình mà xử, rõ chưa? - Tâu vâng! ... - À, mà này trẫm nghe nói gần đây trong bá tánh mới xuất hiện một loại cung tiễn gì thần hiệu lắm hả? - Tâu bệ hạ, đó là phát kiến của người phương Tây. Nhờ đó từ nay dân chúng không cần dùng lừa ngựa đưa thư nữa, ai muốn trao đổi tin tức thư từ với nhau cứ ghi rõ tên họ địa chỉ rồi gắn tin vào đầu mũi tên mà tác xạ, dù ở xa đến vạn dặm cũng đến liền trong nháy mắt, rất chi là lợi hại ạ! - Thế ở ta tình hình tiếp thu như nào? - Bẩm, hiện nay ở ta có rất nhiều hãng cung cấp cung tiễn như là Mặt-Sách, Điểm-Ký, Ấn-Bản-Từ, Nhân-Bội... nhiều không kể xiết ạ! - Quả là thần diệu! Thần diệu!... Ấy chết, mà như thế nhỡ có đứa nào nói xấu thợ may hoặc chê trẫm ở truồng thì chúng phao tin cho nhau cùng biết cả à? - Tâu vâng! - Không được, quyết không thế được! Triều đình ta là vận dụng cơ chế Pháp-Quyền-May-Sẵn, làm sao lại có chuyện tùy tiện đưa tin như thế được. Mở kho lấy ngân khố huấn luyện thật nhiều quân binh chuyên việc nghe trộm xem lén tin tức, thấy hãng nào hay đưa tin xuyên tạc chuyện ngự bào của trẫm thì cứ cấm cửa không cho hoạt động. - Tâu vâng, thần sẽ làm ngay không chậm trễ ạ!... Nhưng như thế e rằng có những người trao đổi tin tức đơn thuần như học thuật, giải trí... sẽ bị vạ lây sao ạ? Vả lại, làm thế sẽ kìm hãm Dân Trí và các quốc gia lân bang lại chê cười triều đình ta bóp nghẹt Tự Do đấy ạ! - Thây kệ mẹ chúng nó chứ! Dân Trí Dân Sinh với cả Tự Do Bình Đẳng là chuyện nhỏ, sự ổn định của triều đình ta mới là chuyện đại sự, nhà ngươi không quán triệt được à? - Tâu thần đã rõ rồi ạ! Từ đấy dân chúng răm rắp nghe theo đường lối sáng suốt của triều đình, nguyện chung tay một lòng một dạ xây đắp con đường mà người thợ may đã lựa chọn giùm. Chẳng mấy chốc dân trí phát triển vượt bậc, đến độ người ta không bận tâm đến chuyện trắng đen phải quấy, ai muốn bảo sao cũng tốt, cốt sao mình được yên phận là được. Đời sống tinh thần nhờ thế mà thăng hoa theo, cảm xúc con người được tôi luyện đến mức coi chuyện tham nhũng hối lộ là thường ngày, đâm chém giết hiếp là vặt vãnh, ăn gian nói dối là đương nhiên, người hiền thì khó kiếm mà kẻ ác như rươi, Thạch Sanh thì ít Lý Thông lại nhiều... Thôi thì tiền đồ đất nước đi về đâu cũng không mấy khó đoán!

Presidential Debate 2012 (Complete) Romney vs.Obama - 10/3/2012 - Elections 2012