Thursday 4 October 2012

Vua ở truồng!

1 Đầu tháng trước có một ông họa sĩ, Bạn sơ sơ, rủ tôi đến Hàng Bài Dự triển lãm tượng tranh ông người ý Mà truyền thông và trong giới ai ai Cũng ngợi khen như tài năng tuyệt mỹ, Người đi đầu của trường phái vị lai. ừ thì đến - và nhìn tranh, ngắm tượng, Tôi cứ thấy buồn buồn, pha chút ngượng. 2 Tôi làm thơ, không am tường hội họa, Tuy cũng không đến nỗi chẳng biết gì, Nhưng xem tranh của rất nhiều tác giả, Tôi, thực tình, không thích lắm. Nhiều khi Còn tự hỏi: Hay mình ngu dốt quá Mà mù mờ không hiểu, lại hoài nghi: Hay không lẽ người ta đang đánh đố, Để che giấu cái bất tài của họ? 3 Đây, trước tôi - những bức tranh đủ cỡ, Đóng trong khung trang trọng, đủ sơn dầu Và thuốc nước, với các tông sặc sỡ, Vẽ đủ hình kỳ dị. Ngắm hồi lâu Mà chẳng hiểu là hình gì, tôi sợ Ông bạn mình cũng chẳng hiểu gì đâu. Thế mà ông, như mọi ngưòi, khen đẹp. Tôi cũng phải gật gù cho phải phép. 4 Đẹp thật ư, những mảng màu nham nhở? Những hình nhân méo mó, những con bò Mà chẳng giống loài bò, trông thật sợ Với bốn sừng, ngậm điếu thuốc rất to? Tên tác phẩm: “Cánh đồng quê rực rỡ”, Nhưng cánh đồng là bãi cát màu tro. Có thể nói là xem thường khán giả, Thế mà khách ai cũng khen, thật lạ. 5 Khen nhiều nhất, tất nhiên, là họa sĩ. Họ vẽ tranh na ná thế, khi bình, Họ viện dẫn nhiều trào lưu, triết lý Bằng những lờỉ rất tối nghĩa, thông minh. Phần lớn khen vì đơn thuần họ nghĩ Nếu không khen, người khác sẽ chê mình. Tôi xin kể, nhân đây, câu chuyện nhỏ, Để bạn biết tôi nghĩ gì lúc đó. 6 Xưa, ngày xưa, có ông vua vĩ đại, Vua ra vua, ai trái lệnh - chém đầu. Giỏi thu thuế, giỏi đánh nhau, trái phải Vua bất cần, và nổi tiếng từ lâu Là thích diện như như đàn bà, con gái, Quên rằng mình là một đấng mày râu. Nghe kể lại, thú vui này vô bổ Ngốn của vua một phần ba ngân khố. 7 Rồi một hôm có hai anh chàng trẻ, Hai đại ca lừa bịp ở nước này, Đến gặp vua, nói rằng mình có thể Dệt “lụa trời”, thứ đẹp nhất xưa nay - Mỏng, rất mịn, rất dịu dàng, rất nhẹ, Nhẹ và mềm như làn gió đang bay. Quan trọng nhất: Nó muôn màu lộng lẫy, Nhưng ai ngốc thì sẽ không nhìn thấy! 8 “Hay, hay lắm! - vua kêu lên . - Thật tuyệt! Đúng khi ta cần áo mới cho mình. Có áo ấy, bây giờ ta sẽ biết Quan trong triều ai ngu ngốc, thông minh!” Hai tên bợm được vua ban phẩm tiết Cùng bạc vàng, được lưu lại trong kinh Để làm việc ngày đêm không mệt mỏi Dệt cho xong chiếc áo kia đã nói. 9 Thế mà chúng, trong ngôi nhà rất rộng, Cửa đóng im, chỉ nằm ngủ suốt ngày. Quan đến hỏi, chúng giả vờ ‘lao động’, Vờ miệt mài kéo tơ sợi luôn tay. Rồi hỏi quan đang nhìn khung cửi trống: “Ngài cho rằng nó đẹp nhất xưa nay?” Quan ngạc nhiên không thấy gì, vẫn nói: “Vâng, đẹp lắm! Đẹp không sao tả nổi!” 10 Đúng ba tháng mười ngày sau, lễ phép, Chúng dâng vua chiếc áo lụa diệu kỳ. Vua lập tức thốt lên: “Chao, thật đẹp!” Tuy nghĩ thầm:”Mình thuộc loại ngu si?” Còn các quan thì tranh nhau, tội nghiệp, Khen hết lời. Một tiến sĩ uy nghi Còn viết cả một công trình đồ sộ Về chiếc áo mà thực ra không có. 11 Hai tên bợm yêu cầu vua mặc thử - Tội ông vua trần như nhộng. Thế là, Vua phơi hết chiếc bụng to đại bự Cùng nốt ruồi chi chít mọc trên da. Quan tể tướng, không một giây lưỡng lự, Vội dẫn đầu đoàn người lớn đi ra, Vì ngài nghĩ: áo của vua đẹp thật, Thì công chúng phải được xem tận mắt. 12 Thế là vua, trên người không mảnh vải Cứ bước đi giữa các phố, tồng ngồng. Dân ngơ ngác nhìn đức vua vĩ đại, Vua mỉm cười, luôn ưỡn bụng. Đám đông Được một bữa thầm cười vua thoải mái. Không người nào dám nói thật, ồ không, Ai cũng khen áo vua, đâu dại dột Nói ngươc lại để bị chê ngu dốt! 13 Và rồi bỗng, giữa biển người lặng lẽ, Do hồn nhiên, một thằng nhóc nhà nào, Thật ngu dốt, không nghe lời bố mẹ, “Vua ở truồng! - nó kêu lớn. - Vui sao! Hãy nhìn kia, vua ở truồng!” Thật tệ, Cả biển người nín lặng, khẽ xôn xao, Rồi tất cả cùng đồng thanh: “Đúng vậy, Vua ở truồng! Vua ở truồng! Thế đấy!” 14 Do không thể đem mọi người chém hết, Vua bắt quan tể tướng cởi áo quần. Các quan khác làm theo vì sợ chết. Và rồi ngài ra lệnh bắt thần dân Nộp thêm thuế, ai không nghe sẽ giết, Thuế ruộng vườn, thuế củi, thuế dầu ăn... Hai tên bợm thì phải đem treo cổ. Nhưng chúng trốn từ rất lâu trước đó. 15 Giờ nói tiếp đề tài tranh, hoạ sĩ. Chúng ta xem, lặng lẽ, chẳng chau mày Trước những hình rất nhố nhăng, quái dị, Ta âm thầm chấp nhận thế xưa nay. Hay ta sợ nói ra không tế nhị, Sẽ bị cười, bị chê ngốc, thơ ngây? Hay phải chờ thằng nhóc con vô lễ Sẽ nói to như chuyện trên tôi kể? Hà Nội, 28 tháng Tư, 2009 Thái Bá Tân http://thaibatan.com/index.php?option=com_content&task=view&id=580&Itemid=33

No comments:

Post a Comment