Sunday, 3 March 2013

Thơ Nguyễn Đắc Kiên

2-2013
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2013-03-02
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
    nguyen-dac-kien-305.jpg
    Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên
    Photo courtesy of NguyenDacKien's facebook


    Vì khó khăn và bị bao vây như vậy nên bài viết của Nguyễn Đắc Kiên trở thành một trận sóng thần thông tin khi một nhà báo trẻ, đã vượt lên sợ hãi công khai viết một bài viết phản bác lại tuyên bố của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng khi ông này đi ngược lại mọi quy chuẩn chính trị cáo buộc nhóm kiến nghị 72 là suy thoái đạo đức, khi họ đòi hỏi phải bỏ Điều 4 Hiến pháp, phải tam quyền phân lập và phi chính trị hóa quân đội.
    Bài viết của Nguyễn Đắc Kiên đã phá sản tận cốt lõi lập luận và thói quen áp đặt dư luận của Đảng Cộng sản Việt Nam, đặc biệt là những lãnh đạo chóp bu. Sau bài viết nảy lửa này anh trở lại đời sống âm thầm của một người cầm viết tự do vì đã chính thức bị cho thôi việc tại tờ báo mà anh cộng tác.
    Nguyễn Đắc Kiên không những là một nhà báo giỏi, can trường mà anh còn là một nhà thơ tài năng. Góc nhìn của Nguyễn Đắc Kiên trong tập thơ mang tên “Những số không vòng trắng” khiến chúng ta có dịp hiểu thêm về thái độ của anh trước thời cuộc hiện nay. Anh làm thơ không để thưởng thức một cách bình thản, với trà ngon với hương đồng gió nội hay bên khói hương trầm đọc thơ như thói quen của những người muôn năm cũ. Thơ của Kiên xoắn sâu vào lòng người, bẻ gãy sự vô cảm đang ăn mòn từng tế bào xã hội, bắt người đọc phải chọn thái độ mặc dù chỉ là một suy tư, và hơn hết chúng mang đến cho người đọc những thông tin đến trái tim chứ không phải khối óc.

    Tập thơ mỏng chưa tới trăm trang với 13 bài thơ được tác giả cho là thơ lẻ và một bài kịch thơ 4 hồi. Những bài thơ được gọi là lẻ ấy có bài như một phán xét nghiêm khắc, có bài như nỗi đắng cay tràn qua mi mắt. Lại có bài vừa đọc lên thấy lâng lâng hạnh phúc nhưng tới cuối bài thì trở thành hụt hẫng, xót xa.
    Thơ Nguyễn Đắc Kiên không có chỗ trống cho người đọc trú chân, anh buộc khách đọc thơ anh phải đồng hành, bỏ dép lê chân trên con đường đầy sạn sỏi. Những viên sỏi ấy làm khách khập khiễng đã đành, chúng còn bắt người dẫm lên chúng phải cúi xuống nhìn cái tác nhân gây ra đau đớn ấy.

    Bài thơ “Vì người ta cần ánh mặt trời” của anh khiến không ít người giật mình. Con đường mà nhà thơ dẫn chúng ta đi sao quen thuộc quá. Chúng ta đã gặp nó từ khi ngồi trên ghế tiểu học với những bài học lịch sử dài đằng đẵng. Bao nhiêu xương máu đã đổ xuống mảnh đất này nhưng đến bây giờ vẫn chưa ngừng đổ. Tuy có ít hơn, có âm thầm hơn nhưng vẫn là máu. Máu của người mất đất, của những tiếng nói đòi được nói. Máu rơi từ những lên tiếng kêu gào đòi tự do, điều mà hàng trăm năm cả dân tộc bị vùi dập vì thiếu thốn. Máu rơi nhưng quá ít người để ý, quá ít người quan tâm. Cuộc sống vẫn trôi như không có gì xảy ra. Cả cuộc sống đang ngủ vùi như chưa bao giờ được ngủ. Bài thơ lay lắt gọi, thảng thốt đánh thức những trái tim gần như lạnh giá.

    Vì người ta cần ánh mặt trời

    tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
    bốn ngàn năm, giờ lại ngót trăm năm.
    hết phong kiến độc tài, đến lũ bạch tuộc thực dân,
    hết quân, hết vương, đến lũ tượng thần chủ nghĩa.
    bao thế hệ siết rên trong gọng kềm nô lệ.
    chuyên chế dã man đục rỗng chí con người.
    cha tôi, ông tôi, bao thế hệ ngủ vùi.
    tôi chưa thấy một đêm nào dài thế.
    không ánh mặt trời, bóng tối chí tôn,
    lũ quỷ ám thừa cơ toàn trị,
    khủng bố dã man, reo rắc những kinh hoàng,
    biến lẽ sống thành châm ngôn “mày phải sợ”.
    mày phải sợ mày ơi mày phải sợ,
    sợ nữa đi có sợ mãi được không,
    cốt tủy mục rỗng rồi trí óc cũng tối đen,
    mày lại đẻ ra lũ cháu con “biết sợ”.

    bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
    lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
    còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
    sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
    tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
    cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
    vì người ta cần ánh mặt trời,
    tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!

    Nguyễn Đắc Kiên mời người đọc cùng anh tiếp tục hành trình tìm về cội nguồn của đất. Đất mẹ của chúng ta qua “Chuyến tàu đêm” hiện lên toàn bộ những gì mà đất nước hôm nay phải chịu đựng. Đó là những nấm mồ bê tông dành cho những kẻ đặc quyền trốn tránh sự phán xét của nhân dân. Đó là lăng tẩm của lãnh tụ vẫn được bề tôi sử dụng như một tấm khiên che chắn mọi sai lầm hủy diệt.
    Đó là nấm mồ thời gian, đang chôn kín khao khát của cả một dân tộc bởi ám ảnh quyền bính của một nhóm người…

    Chuyến tàu đêm

    tôi đi qua cánh đồng lúa chín,
    qua những nấm mồ, nặng trịch bê tông.
    chẳng ai chết rồi đội mồ sống lại,
    sao phải bê tông gạch ngói làm chi.
    chẳng ai chết rồi đội mồ sống lại,
    mà lũ kia đi lấy lời người đã chết tụng xưng.
    lúa chín là lúa sắp tàn,
    mưu ma cùng cực là đến hồi mạt vận.
    tôi đi qua, qua những nấm mồ,
    những mồ đất loe hoe bên khung cửa.
    đất se se, đỏ quạnh máu cha ông,
    dựng thịt da chôn côn trùng, cây cỏ,
    máu hôm qua chảy ngược đến hôm nay,
    ôm nấm mồ thời gian trắng xoá,
    như tóc bà bạc hong trước hiên nhà,
    như xương trắng cha ông mặt mòi muối mắt.
    tôi đi qua, qua những lỗ châu mai,
    những lỗ đen, đen ngòm hôm qua,

    hướng họng súng đến hôm nay đe doạ,
    thè lưỡi răng cắn xé đất quê hương,

    đất quê hương mỗi người có một,
    đừng hỏi tôi ai bạn ai thù.
    đất quê tôi không có kẻ thù,
    cả những kẻ hôm nay thè lưỡi nanh ngấu nghiến,
    cũng sẽ được thứ tha,
    bởi lịch sử vốn bao dung.
    đất quê tôi chưa biết hận bao giờ,
    vậy tôi xin những người hôm nay,
    tự kết tội mình, ngay khi còn đương sống.
    đất quê tôi bao đời đổ máu hồng,
    phơi xương trắng,
    mặn mòi nước mắt,
    vẫn chỉ mong một buổi phục sinh,
    không phải hỏi bạn thù, không phải lo diễn biến.
    đất quê tôi chưa thù hận bao giờ,
    đừng rày xéo nữa,
    những người kia trên đất mẹ.

    Những gì liên quan đến bài thơ “Nhất định thắng” của Trần Dần và tình hình hiện nay thì đúng là tôi có cảm thấy ranh giới như thế. Ranh giới bây giờ nó không rõ ràng như một đường vĩ tuyến nhưng mà ranh giới giữa lòng người nó còn khó để giám định hơn.
    Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên
    Không phải bỗng dưng mà tác giả chọn bài “Những số không vòng trắng” làm tựa cho tập thơ. Qua vài câu, người đọc thấy ngay hàm ý của tác giả: nỗi điêu linh của người dân vẫn còn đó sau khi hai cuộc chiến tranh kết thúc. Phạm Tiến Duật từng viết:
    bom nổ trên trời hiện lên những vòng đen
    nhưng mặt đất lại sinh bao vòng trắng…

    Những vòng trắng ấy được viết năm 1974 lúc hai miền Nam Bắc vẫn còn chia đôi. Vậy mà gần bốn mươi năm sau, những chiếc vòng trắng hình số không ấy vẫn bay lởn vởn trên khắp đất nước sau khi người ta gọi là thống nhất hai miền.
    Những chiếc vòng trắng ấy ám ảnh cả dân tộc. Chúng như chiếc vòng của dây thừng đong đưa trên số phận của hàng triệu con người.

    Những số không vòng trắng

    bom đạn qua lâu rồi,
    vòng đen vẫn còn đó,
    Phạm Tiến Duật ơi,
    vòng trắng vẫn quanh đây.
    đêm hôm nay,
    trời Vụ Bản mù sương,
    đất không chiến tranh,
    đất vẫn nhòa vòng trắng.
    vòng trắng trên khuôn mặt,
    người rám nắng,
    trên vai áo sờn,
    người giữ đất quê hương.
    vòng trắng trên,
    đôi mắt mẹ chúng ta,
    sợ lắm lũ quỷ ma,
    hãi hùng hơn cái chết.
    vì phải sống với thây ma di động,
    với lũ vô lương, hèn nhát đến bất nhân.

    Phạm Tiến Duật ơi,
    ông còn thích vẽ vời.
    dừng lại hết đi!
    đêm nay im lặng quá!
    những vòng trắng,
    lặng câm tuyên thệ.
    ta hôm nay không vẽ những số không,
    không vẽ những hờn căm,
    không phân biệt địch ta,
    không gieo bom vãi đạn.
    tại sao ư? tại ta biết hận ai,
    kẻ thù là ai,
    dội bom đạn lên ai,
    chẳng phải đồng bào mình hết thảy.
    ta hôm nay cởi ra vòng trắng,
    bỏ khăn tang,

    ghì siết trong tay,
    những đứa con ta, những đứa cướp ngày.
    dạy chúng lẽ yêu thương,
    bài học vỡ lòng Nhân tính.
    dạy chúng biết lẽ nào là Sống,
    lẽ nào là Tự do, đâu thương xót Đồng bào.
    ta hôm nay,
    đã cởi ra rồi,
    không cần nữa đâu,
    những số không vòng trắng

    Em đi
    trong mưa
    cúi đầu
    nghiêng vai
    Người con gái mới mười chín tuổi
    Khổ thân em mưa nắng đi về lủi thủi
    Bóng chúng
    đè lên
    số phận
    từng người
    Em cúi đầu đi mưa rơi
    Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
    Tôi bước đi
    không thấy phố
    không thấy nhà
    Chỉ thấy mưa sa
    trên màu cờ đỏ.

    (Nhất định thắng, Trần Dần, 1956)
    “Bài thơ của Trần Dần là bài thơ tôi rất yêu thích khi nhắc đến bài “Nhất định thắng” của nhà thơ Trần Dần thì người tôi nổi gai ốc.
    Tôi viết bài thơ “Đi giữa Sài Gòn” vào một đêm khi đứng giữa Sài Gòn lúc mới làm nghề báo, lúc ấy tôi làm cho VNExpress. Đấy là cảm xúc của tôi khi thấy người lao công hay những cô gái ở quán bar vỉa hè…
    Khi đó không biết tôi có nhớ tới bài thơ của Trần Dần hay không nhưng đúng là cảm xúc của tôi khi đó rất mạnh. Những gì liên quan đến bài thơ “Nhất định thắng” của Trần Dần và tình hình hiện nay thì đúng là tôi có cảm thấy ranh giới như thế. Ranh giới bây giờ nó không rõ ràng như một đường vĩ tuyến nhưng mà ranh giới giữa lòng người nó còn khó để giám định hơn.”

    Đi giữa Sài Gòn

    trời mưa.
    tôi đi.
    phố vắng.
    đêm dài.
    chỉ có những hạt mưa.
    khắc khoải.
    như giọt nước mắt.
    nước mắt cuộc đời.
    chát mặn.
    nước mắt em tôi.
    những đứa trẻ không nhà.
    nước mắt mẹ tôi, người lượm ve chai.
    nước mắt ba tôi, người chạy xe ba gác.
    nước mắt chị tôi, người công nhân thất nghiêp.
    nước mắt anh tôi, mỗi lần tỉnh dậy, sau cơn phê
    thuốc.
    nước mắt người yêu tôi, gái bao nhà hàng.
    đêm đen mịt mùng.

    tôi vẫn đi.
    tôi vẫn đi.
    giữa những ánh mắt.
    giữa những cái nhìn.
    lặng câm. ám ảnh. ớn lạnh.
    tôi đi.

    Sân ga có lẽ là nơi dễ làm cho thi sĩ lấy cảm hứng để viết nên những bài thơ tình bất hủ. Nơi ấy là những cuộc chia ly, những giọt nước mắt tình nhân rơi xuống cho tình nhân, nơi bắt đầu cho thương nhớ kéo dài sau đó.
    Thế nhưng sân ga trong thơ Nguyễn Đắc Kiên không lãng mạn và đầy những hình ảnh của tình yêu đôi lứa. Sân ga của Kiên là áo rách, là đói nghèo, là mồ hôi đầm đẫm. Sân ga của anh là những chiếc bánh vẽ nằm cong queo khô khốc không còn ai muốn nhìn. Sân ga của anh là chen chúc tìm danh lợi, là giành giật miếng đỉnh chung. Sân ga của Kiên buồn và đau đớn hơn cả khi nó không hứa hẹn một chút ánh sáng nào ở cuối đường hầm.

    Như chiều sân ga

    em ơi sân ga,
    chiều mưa bay.
    anh ngao ngán
    trông đường ray eo hẹp,
    o bế con tàu “Đổi mới” mấy chục năm.
    mấy chục năm rồi,
    còn bao nhiêu mấy nữa.
    tàu sắt thâm sì,
    “Đổi mới” xám tro,
    tà vẹt gầy hao,
    dan díu những lối mòn.
    em ơi sân ga,
    chiều nay mưa.
    khách đợi tàu,
    vẫn những con người cũ,
    lam lũ, áo cơm,
    cuộc sống chẳng đổi thay.
    bao hao gầy,

    gặm mòn từng đôi mắt,
    ngó thăm thẳm vào đêm,
    thấy dằng dặc chỉ đêm.
    kẻ lên tàu,
    như anh,
    tìm nơi em.
    hay tìm tới áo cơm, danh lợi.
    hết thảy giống nhau,
    mòn mỏi kiếp người.
    mấy chục năm rồi,
    còn bao nhiêu mấy nữa.
    tàu quê mình,
    bao đêm nữa phải qua.
    bao mòn mỏi,
    bao nhiêu trông ngóng,
    mà nào thấy đâu,
    một chút sáng cuối đường.
    em ơi sân ga,
    chiều như vẫn chưa qua?

    Một buổi sớm mai khi thức dậy có khi nào bạn tự hỏi tại sao hôm nay hoa không còn thơm, chim không còn hót và nhất là cái hương vị thanh tịnh buổi sáng tinh mơ hầu như đã bỏ chúng ta mà đi rồi?
    Bởi vì những sớm mai như thế đã bị nhốt lại trong các nhà tù vô hình. Những nhà tù ấy mang những cái tên mỹ miều như xuất khẩu lao động, như lấy chồng xứ lạ, như khu sinh thái xanh hay những danh, tính từ tương tự như thế… Quê hương một sáng nào đó bật lên tiếng khóc trong thơ Nguyễn Đắc Kiên khi tất cả đội nón ra đi chỉ còn lại tiếng hò lạc giọng.

    Quê Hương

    Mùa thu cội vàng - hoa mướp - đắng.
    Đất nước mình - vẫn chẳng được - tự do.
    Sớm thu lạnh - gió cúi đầu - đưa đám,
    Một thế hệ - Một thế hệ - Một…
    …. Thôi xin đừng lần hồi - thêm một.
    Ai đem bán - tự do?
    Cho anh hỏi:
    “Em ơi - còn không vườn vương hương - hoa khế,
    mà tím - mà thương - mà nhớ quá - quê mình?”.
    Em cười lúng liếng - hoa xoan:
    “Con cò bay lả bay la.
    Bay từ cửa phủ bay ra cánh đồng.
    Đồng quê chúng chiếm hết rồi.
    Thân em cũng bán chợ giời - tiếc không anh…”

    Tôi nghĩ rằng chúng ta cần rất nhiều sự dũng cảm, và tôi quan tâm nhất là sự bao dung, cởi mở để chúng ta đi qua ranh giới đó cả hai phía của những người đấu tranh dân chủ và phía đảng cầm quyền.
    Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên
    Thơ Nguyễn Đắc Kiên độc đáo ở cách nhìn và anh cũng tỏ ra tài tình trong cách đặt vấn đề cho ý tưởng. Một trong hàng vạn câu hỏi: Nếu vì lý do nào đó phải vào tù thì anh chọn nhà tù nào?
    Câu trả lời khá bất ngờ: anh chọn nhà tù cộng sản!
    Bởi với anh, chỉ nơi đó mới xứng đáng giam giữ anh, một con người khao khát tự do đích thực. Khi được giam vào một nhà tù cộng sản anh sẽ tìm thấy những khao khát như anh. Những cháy bỏng của họ hôm nay sẽ đốt sáng tương lai đất nước. Chỉ một thông điệp này thôi cũng đủ cho cả tập thơ bùng cháy. Thơ Nguyễn Đắc Kiên dũng mãnh và cuốn hút người đọc chính do thiên hướng của lòng can đảm, trí sắc sảo từ một người làm thơ nhồi nặn ý tưởng bằng tấm lòng của một người yêu nước.

    Bởi vì tôi khao khát Tự do

    tặng những người biểu tình ngày 9.12.2012
    nếu một ngày tôi phải vào tù,
    tôi muốn được vào nhà tù cộng sản,
    ở nơi đó tôi gặp những người ngay,
    ở nơi đó đồng loại tôi đang sống.
    nếu một ngày tôi phải vào tù,
    tôi muốn được vào nhà tù cộng sản,
    ở nơi đó giam giữ Tự do,
    giam giữ những trái tim khao khát Sống.
    nếu một ngày tôi phải vào tù,
    tôi muốn được vào nhà tù cộng sản,
    ở nơi đó giam giữ những nhà thơ,
    giam giữ kẻ ngủ hoang để thức tỉnh muôn đồng bào
    vô thức.

    bắt nhà thơ giam vào trong ngục tối,
    là mở ra ngàn thiên thể Tự do.
    bắt Tự do giam vào trong ngục tối,
    là mở ra ngàn thơ tứ Con người.

    nếu một ngày tôi phải vào tù,
    thì chắc chắn là nhà tù cộng sản,
    bởi vì tôi khao khát Tự do.

    “Tôi thấy những niềm tin và hy vọng của mình là có cơ sở. Bản thân tôi vững tin hơn vào những gì tôi tin tưởng trước khi viết bài báo đó. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần rất nhiều sự dũng cảm, và tôi quan tâm nhất là sự bao dung, cởi mở để chúng ta đi qua ranh giới đó cả hai phía của những người đấu tranh dân chủ và phía đảng cầm quyền. Chúng ta bớt đi sự tức giận. Chúng ta bớt đi, chúng ta cởi mở hơn, chúng ta chịu khó lắng nghe nhau hơn.
    Chúng ta đều là con dân nước Việt Nam và không có gì có thể thay đổi được điều đó cả. Không có ý thức hệ nào, không có giới tuyến nào nên chia rẻ chúng tôi… đấy là điều tôi băn khoăn nhiều và điều tôi quan tâm nhiều nhất. Tôi nghĩ rằng trí thức Việt Nam cũng quan tâm làm sao Việt Nam có một quá trình chuyển đổi hòa bình, tránh được nhiều xương máu nhất cho nhân dân.”
    Nguyễn Đắc Kiên có lẽ sẽ còn nhiều tác phẩm hay nữa nếu ước mơ của anh không trở thành sự thật: làm thơ trong một nhà tù cộng sản.
    Chúng ta có quyền hy vọng thế. Không ai có thể nhốt một ý tưởng, đặc biệt khi ý tưởng đó tự nguyện được nhốt để chứng minh rằng cộng sản không đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ…

    http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/nguyendackiens-poems-ml-03022013151638.html

    **




    ***
    En raison de ces difficultés et des postes assiégés par Nguyen Dac Kien est devenue un tsunami d'information quand un jeune journaliste, était au-delà de la peur du public d'écrire un article pour contrer les revendications du Secrétaire général Nguyen Phu Trong comme il va contre tout groupe politique accusé normes recommandations 72 sont la dégradation morale, car elles nécessitent d'abandonner l'article 4 de la Constitution, la séparation des pouvoirs et de la politisation de l'armée. Les articles de Dac Nguyen Kien a fait faillite arguments très de base et les habitudes imposées avis du Parti communiste du Vietnam, en particulier les hauts dirigeants. Après le post chauffée le ramener à la vie tranquille d'une personne titulaire rédacteur pigiste officielle pour être mis à pied au journal qui il a collaboré.
    Dac Nguyen Kien n'est pas seulement un bon journaliste, courageux, mais il est aussi un poète talentueux. Dac Nguyen Kien perspective poésie intitulé "L'anneau blanc" que nous avons l'occasion d'en apprendre plus sur son attitude devant maintenant. Je n'aime pas la poésie calmement, avec un bon thé à l'odeur du vent, de la fumée ou des habitudes de lecture de poésie encens de gens qui veulent la vieille année. Kien poésie tordant dans son cœur, brisant la corrosion unicellulaires de l'anesthésie sont sociaux, obligent le lecteur à choisir l'attitude que juste une pensée, et surtout qu'ils apportent au lecteur de l'information au cœur, pas le cerveau.
    Poésie minces de moins d'une centaine de pages avec 13 auteurs des poèmes de détail et une poétique quatre dernier message. Le poème est appelé étrange qu'un tel jugement sévère, tels que des déversements d'amertume sur les paupières. Re tout simplement lire des étourdissements heureux, mais à la fin il est devenu si bas, se lamente.
    Tho Nguyen Dac Kien n'a pas de place pour le lecteur de refuge, et il a été forcé à lire ses poèmes pour accompagner, mettre des pantoufles et les pieds sont sur la route de gravier. Ces cailloux faire la réserve boiteux, nous avons plus arrêter les gens marcher sur eux pour se pencha pour examiner les causes de cette douleur.
    Le poème «Parce que les gens ont besoin du soleil" son saut forcé certaines personnes. La façon dont le poète nous ramène trop familier. Nous avons eu depuis la chaise primaire avec la longue histoire de douloureuses leçons. Combien de sang a été répandu dans ce pays, mais jusqu'à maintenant, n'a pas cessé de couler. Même s'ils sont moins, plus calmement, mais toujours dans le sang. Land of the sang perdu, les voix demandant d'être racontée. Le sang est tombé de la liberté cris, qui depuis des centaines d'années, la nation tout entière a été secouée par la privation. Le sang est tombé, mais trop peu d'attention a été accordée trop peu d'attention. La vie a continué comme si rien ne s'était passé. La vie entière est le sommeil n'a jamais été dormi. Poème attardé appel, pour dire éveiller le cœur presque froid.

    Parce que les gens ont besoin du soleil

    Je n'ai pas vu une nuit si longue,
    quatre mille ans, maintenant près de cent ans.
    toute dictature féodale, le poulpe inondations coloniale,
    troupes, tous les rois, aux idoles néo inondations.
    générations étranglée gémissement de l'esclave broches logique.
    brutale tyrannie humaine ciseau creux volonté.
    Mon père, mon grand-père, le sommeil générations.
    Je n'ai pas vu une nuit si longtemps.
    pas le soleil, l'obscurité n'existe que,
    Flood possédait admettre le totalitarisme
    persécution brutale, sèment la terreur,
    variables de vivre dans la maxime "vous devriez avoir peur."
    vous devez avoir peur de toi Oh, vous devez,
    plus peur peur pour toujours,
    noyau vide, puis assombrir l'esprit,
    vous à nouveau engendré des inondations petits-enfants "peur".
    générations ont une dette pitié,
    inondations redevable nous pourrions là demain,
    sont prêts, sans se réveiller rapidement,
    la vie humaine pour correspondre au nom sur le terrain.
    Je n'ai pas vu une nuit si longue,
    également pas de demain.
    parce que les gens ont besoin du soleil,
    Oh réveiller notre déluge!
    Dac Nguyen Kien invitons le lecteur avec lui pour continuer le voyage pour trouver la source du sol. Notre mère la terre par l'intermédiaire du «train de nuit» pour l'ensemble du pays ce qui aujourd'hui souffrent. C'est la tombe de béton pour les privilégiés qui échappent au jugement du peuple. Il est le mausolée du leader surface encore je utiliser comme un bouclier que chaque destruction erreur.
    C'est la tombe de l'époque, sont enterrés volonté de toute la nation par la puissance envoûtante d'un groupe de personnes ...

    Le train de nuit

    Je suis tombé sur un champ de blé,
    par la tombe, béton lourd.
    personne ne la résurrection morts sueur équipe,
    étoile en détails concrets de briques.
    personne ne la résurrection morts sueur équipe,
    mais les inondations d'autres mots récupérer procédure est mort proclamée.
    riz à grains est sur ​​le point de sortir,
    conseillons extrême vient documents de campagne.
    Je suis passé par la tombe,
    blonds cloche monticules à la porte.
    terres soi-même, rouges du sang des pères seuls,
    viande ont choisi les insectes, les plantes,
    reflux sanguin hier à aujourd'hui,
    embrasser leur tombe blanche,
    cheveux comme elle Argent hong porche,
    os blanc comme son père dix yeux.
    Je suis passé par la brèche,
    le trou noir, noir hier la lumière,

    armes de direction aujourd'hui menacée,
    dents claquer la langue patrie,

    patrie chacun,
    ne me demandez pas qui vous êtes et qui ennemi.
    foncier rural, je n'ai pas d'ennemis,
    ceux qui aujourd'hui la langue canine avec voracité,
    lui sera pardonné;
    par la tolérance capitale historique.
    ma terre natale ne sait jamais le chagrin,
    Donc, je voudrais que les gens d'aujourd'hui,
    accusé lui-même, dès que le mode de vie.
    ma terre natale après le rouge du sang génération,
    exposition de l'os blanc,
    salés larmes sardines,
    attendons encore la résurrection,
    pas vous demander d'essayer et ne pas avoir à se soucier des changements.
    ma terre natale jamais haïr,
    rails inclinés à nouveau,
    d'autres personnes sur la terre-mère.
    Qu'est-ce lié au poème "certainement gagner" par Tran Dan et la situation actuelle, c'est que j'ai le sentiment comme les limites. Or il n'est pas de frontière nette comme une ligne parallèle, mais que la frontière entre la pensée de celui-ci encore plus difficile de savoir-faire.
    Journaliste Nguyen Dac Kien
    Pas tout à coup, mais l'auteur a choisi «l'anneau de blanc», comme le titre du poème. Grâce à quelques questions, le lecteur verra immédiatement les implications des auteurs: que les conditions spirituelles du peuple sont toujours là après les guerres terminées. Pham Tien Douat a écrit:
    explosion sur le soleil sur les cercles noirs
    mais les étudiants au sol combien rond blanc ...
    L'anneau blanc a été rédigé en 1974 au Nord et au Sud encore divisés. Pourtant, près de quarante ans plus tard, l'anneau blanc de zéro a été encore rester pendant tout le pays après que nous appelons unifier les deux Corées.
    Le bracelet blanc a été hante la nation. Nous aimons le collier de corde balancer sur le sort de millions de personnes.

    L'anneau de blanc

    bombes sont partis depuis longtemps,
    cercles noirs sont toujours là,
    Pham Tien Douat Oh,
    Le blanc est toujours ici.
    ce soir,
    Ban ciel brumeux,
    la guerre sur terre,
    ronde glaçure terres encore blanc.
    blanc visage rond,
    Bronzé,
    portée sur la chemise épaule,
    patrie titulaire.
    anneau blanc sur,
    nos parents les yeux,
    démons effrayés inondations,
    terrible que la mort.
    que d'avoir à vivre avec des zombies mobiles,
    à flot inadmissible, lâche et inhumain.

    Pham Tien Douat Oh,
    Il aime aussi le dessin.
    arrêté tout!
    silence de la nuit!
    cercles blancs,
    serment silencieux.
    Aujourd'hui, nous ne tirons pas le zéro,
    dessine pas que les oranges,
    ne distinguent pas l'ennemi,
    pas posé des bombes coquillages dispersés.
    pourquoi? maintenant nous savons qui à la haine,
    ennemis,
    bombardé des munitions à tout le monde,
    pas tous ses compatriotes.
    Aujourd'hui, nous prenons l'anneau blanc,
    deuil gauche,

    fermoir serré dans sa main,
    nos enfants, le jour petit pirate.
    leur enseigner l'amour,
    l'humanité débutant leçons.
    La vie nous apprend savez sans doute sont,
    Peut-être ce qu'est la liberté, où la miséricorde compatriotes.
    aujourd'hui,
    dépouillé,
    ne sont plus nécessaires,
    l'anneau de blanc

    Je vais
    sous la pluie
    arc
    épaule inclinée
    La jeune fille avait dix-neuf ans
    Météo-souffrance ami, allez glisser affaires
    Ballon, nous
    annuler
    sort
    chaque
    Je m'incline devant la pluie
    Combien de ces jours merci
    Je marchais
    ne voyez pas la ville
    pas trouvé
    La pluie est tombée vu que
    sur le drapeau rouge.
    (Certainement victoire, Dan Tran, 1956)
    "Poème de Tran Dan est mes poèmes préférés en se référant à tous" certainement gagner "le poète Tran Dan, qui je me tiens bâtiment pointes.
    J'ai écrit le poème «Va entre Saigon" un soir où, debout au milieu de Saigon au nouveau journalisme, puis-je faire VNExpress. C'est mon sentiment pour voir les concierges ou la jeune fille à la barre de trottoir ...
    Lorsque cela ne sais pas je me suis souvenu du poème de Tran Dan ou pas mais je pense que mon sentiment est très fort. Qu'est-ce lié au poème "certainement gagner" par Tran Dan et la situation actuelle, c'est que j'ai le sentiment comme les limites. Or il n'est pas de frontière nette comme une ligne parallèle, mais que la frontière entre la pensée de celui-ci encore plus difficile de savoir-faire. "

    Entre Saigon

    pluie.
    Je vais.
    rues tranquilles.
    long de la nuit.
    seule la pluie.
    anxieux.
    tandis que des larmes.
    larmes de vie.
    âcre salée.
    Mon eau les yeux.
    les enfants ne sont pas à la maison.
    des larmes de ma mère, qui ramassaient la bouteille.
    les larmes de mon père, qui dirige une charrette.
    les larmes de ma sœur, les chômeurs.
    mes yeux, chaque fois que je me suis réveillé, après le café
    médicaments.
    des larmes de m'aimer, restaurants maîtresse.
    sombre moustique dense.
    Je vais toujours.
    Je vais toujours.
    entre les deux yeux.
    entre le regard.
    silencieux. obsession. frissons.
    Je vais.
    Station est probablement le meilleur endroit pour les poètes inspirés pour écrire des poèmes d'amour devrait immortels. Où était la séparation, les larmes tomber en amour pour les amoureux, le point de départ de puis longtemps oubliée.
    Mais la gare de Dac Nguyen Kien la poésie romantique et rempli d'images de couples d'amour. Chemise station de Kien est déchiré, robe de sueur pauvreté, trempée. Sa station tire la tarte est tordu sec ne veut regarder. Sa station de train bondé pour trouver la gloire, est aux prises avec des morceaux de haut commune. Station de Kien triste et douloureux que quand il ne promet pas un peu de lumière au bout du tunnel.

    Comme station de chemin

    Oh mon poste,
    vol après-midi pluvieux.
    il palourdes nourris
    regarde rails étroits,
    o Fermeture navire «Innovation» depuis des décennies.
    il ya plusieurs décennies,
    Combien plus.
    navires en fer meurtris,
    "Innovation" Ashy,
    la perte de poids des traverses,
    chemins affaire.
    Oh mon poste,
    pleuvoir cet après-midi.
    attente de la cuve,
    encore le vieil homme,
    Veste de riz contre les inondations,
    la vie n'a pas changé.
    Comment porter mince,
    corroder chaque œil,
    regardé profondément dans la nuit,
    voir la nuit solide.
    les gars à bord,
    comme vous,
    les chercher.
    ou à la recherche d'enrober le riz, la gloire et la fortune.
    tous les, même
    langui vie.
    il ya plusieurs décennies,
    Combien plus.
    expédier sa maison,
    Comment nuits plus.
    Comment languir,
    Combien impatience,
    qui indique l'emplacement,
    un peu de lumière à la fin.
    Oh mon poste,
    manière à ne pas encore terminée?
    Un matin quand vous vous réveillez vous jamais demandé pourquoi des fleurs aujourd'hui plus parfumées, les oiseaux ne chantent et surtout le goût pur du matin du matin près de nous ont quittés?
    Parce que le matin, donc enfermés dans les prisons invisibles. La prison portait le nom d'une telle beauté que l'exportation de main-d'œuvre, épouser une terre étrangère, comme le nom verte ou l'éco-zone, de même un peu de lumière ... Hometown s'ouvrira pour pleurer dans la poésie Kien Nguyen Dac lorsque tous les autres chapeaux de là vient affiner fort.

    Maison

    Automne considéré comme l'or-melon fleur-forme.
    Pays - n'a pas été libre.
    Recouvrement rapide de froid-vent arc-enterrement,
    Une génération - une génération - Une ...
    .... Eh bien s'il vous plaît ne pas une seule fois dans un fichier.
    Qui a vendu - gratuitement?
    Il a demandé:
    "Baby - pas d'encens jardin royal - contrat Fleur,
    que le violet - marque - mais n'oubliez pas - leur pays "?.
    Je lui sourit en retour jeter - fleur perle:
    "L'avion vole à.
    Gouvernement du champ porte avion.
    Nous prenons tout le pays.
    Mes enfants sont également vendus dans le monde - malheureusement pas lui ... "
    Je pense que nous avons besoin de beaucoup de courage, et je suis très inquiète, c'est la tolérance, ouvert pour nous de passer par la frontière des deux côtés de la démocratie et du parti au pouvoir.
    Journaliste Nguyen Dac Kien
    Tho Nguyen Dac Kien look unique et il a également prouvé ingénieux à mettre la question à l'idée. L'un des milliers de questions: Si pour une raison quelconque aller en prison, il a choisi de prison?
    La réponse surprenante: il a choisi la prison communiste!
    Par lui, le seul endroit digne de sa détention, une liberté véritable désir humain. Être détenu dans une prison communiste, il se trouve que vous le désirez. Leur combustion aujourd'hui va brûler avenir du pays. Un seul message sera suffisant pour les brûlures poésie les deux. Traiter Dac Kien courageux et attrayant principaux lecteurs orientation naturelle de courage, l'acuité intellectuelle d'un poème en peluche exprimer l'idée avec le cœur d'un patriote.

    Parce que j'aspire à la liberté

    Donnez manifestants le 09/12/2012
    Si un jour je dois aller en prison,
    Je veux être dans les prisons communistes,
    où je rencontre des gens maintenant,
    dans l'endroit où je vis.
    Si un jour je dois aller en prison,
    Je veux être dans les prisons communistes,
    en détention où la liberté,
    coeurs détention vie de désir.
    Si un jour je dois aller en prison,
    Je veux être dans les prisons communistes,
    où il a occupé le poète,
    détention sauvage qui se sont endormis pour réveiller les gens veulent
    inconsciente.
    poète a commencé emprisonné dans le donjon,
    La liberté est ouvert des milliers de corps célestes.
    Liberté détenu dans le cachot,
    est ouvert milliers de poèmes de l'homme.
    Si un jour je dois aller en prison,
    est certainement prisons communistes,
    Libéral parce que je désire.
    «Je vois que votre foi et votre espérance ne sont pas fondées. Moi-même plus confiance en ce que je crois avant d'écrire l'article. Je pense que nous avons besoin de beaucoup de courage, et je suis très inquiète, c'est la tolérance, ouvert pour nous de passer par la frontière des deux côtés de la démocratie et du parti au pouvoir. Nous avons moins de colère. Nous soustrayons, nous ouvrons, nous prenons le temps d'écouter chacun plusieurs autres.
    Nous sommes le peuple du Vietnam et rien ne peut changer cela. Aucune idéologie, aucune ligne de démarcation devrait nous diviser ... c'est ce que je me demandais bien, et ce qui m'intéresse le plus. Je pense que les intellectuels vietnamiens intéressé par la façon dont le Vietnam est une transition pacifique, en évitant le plus de sang pour le peuple. "
    Kien Nguyen Dac peut-être même plus de travail ou si son rêve ne s'est pas réalisé: la poésie dans une prison communiste.
    Nous pouvons l'espérer. Personne n'a peut confiner une idée, en particulier l'idée captivité volontaire de prouver que le communisme n'est pas aussi effrayant que les gens pensent ...
    *

    http://translate.google.fr/translate?sl=vi&tl=fr&js=n&prev=_t&hl=fr&ie=UTF-8&eotf=1&u=http%3A%2F%2Fwww.rfa.org%2Fvietnamese%2Fin_depth%2Fnguyendackiens-poems-ml-03022013151638.html

    No comments:

    Post a Comment