Wednesday 22 August 2012

“Nói Dối là nét văn hóa rất đặc trưng của XHCN VN”

Cuộc “Nói Dối Vĩ Đại” nhất là cuộc chiến tranh giải phóng Miền Nam khỏi tay Đế Quốc Mỹ Xâm Lược! Sự Thật đã bị đánh tráo quá trắng trợn! Hàng triệu con người đã mất xác đến nay đa số vẫn chưa thể tìm ra, hàng vạn thương phế binh của cả hai miền, hàng triệu gia đình mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha chỉ vì…ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc (lời Lê Duẩn)… Còn nếu chúng có thắc mắc tại sao cha, anh, chú cùng đi B cả mấy năm trời mà báo, đài vẫn tuyên bố “Không có chuyện quân đội miền Bắc xâm nhập miền Nam” và “đây là điều vu cáo trắng trợn” thì… thầy, cô, mẹ, chị chúng chỉ còn biết giải thích: “Đây là chủ trương của Đảng và Nhà Nước”… Còn về chuyện tại sao đánh nhau mà quân ta không thấy có ai chết, cứ đã đi là thắng, trăm trận trăm thắng”? thì… chẳng còn cách nào giải thích khác hơn là: “nói dối để chiến thắng kẻ thù, nói dối để có lợi cho cách mạng!”…
*

Ngày 2 tháng 4/2012 

NÓI DỐI! NÓI LÁO KHÔNG NGỪNG “HOÀN THIỆN”
Từ ngàn đời nay, có lẽ trên đất nước Việt Nam này, không có một một gia đình nào, một chế độ nào lại giáo dục cho con em, cho công dân mình đừng có sống trung thực và phải biết…nói dối! giỏi nói dối! nói dối tỉnh bơ! nói dối không biết ngượng! nói dối càng nhiều thành tích càng cao!
 Là một chuyên gia… “nói dối có tổ chức, có chỉ đạo” suốt gần 30 năm trời, mình quá rành 1001 kiểu nói dối mà chính bản thân mình và bạn bè mình đã lấy nói dối lem lẻm (by Nguyễn Khải), nói dối “cứ như không” làm nhiệm vụ hàng ngày, ngay cả khi biết mình đang nói dối đồng bào nhưng vẫn cứ phải nói dối vì không nói dối mà nói thật thì… mất miếng cơm, mất chiếc ghế và có khi mất cái mạng như chơi!
 Cũng vì thế, khi quyết tâm giả từ nói dối để nói lên sự thật và chỉ có sự thật thì cũng là lúc mình chấp nhận MẤT TẤT CẢ những gì mà do nói dối mà mình ĐƯỢC, chấp nhận tất cả những sự chụp mũ, lên án, vu cáo… kể cả chấp nhận việc đi tù vì TỘI VẠCH TRẦN SỰ NÓI DỐI BẰNG SỰ THẬT! 
 Mình cũng có nhiều thời giờ để suy nghĩ về cả nửa thế kỷ sống chung với nói dối, để “ngửi” thấy ngay sự nói dối dù chỉ ở một từ, một cụm từ thậm chí một tính từ, trạng từ “mới lạ”, nó báo hiệu cho một loạt sự nói dối mới sẽ ra đời mà các học viện báo chí còn phải bổ sung để giảng dạy cho sinh viên… mệt nghỉ!
 Chính mình cũng có lúc nuôi hoài bão làm một cái “luận án về sự nói dối” để lại cho đời sau, một “hệ thống lý luận” về sự “nói dối có tổ chức” độc nhất vô nhị trên thế giới này! Nhưng… xét thấy khả năng hạn chế và nghĩ ra thì… muộn quá mất rồi! Quỹ thời gian và sức khỏe không cho phép nữa!…
 Nói đùa cho vui ư? – Không!
 Này nhé:
 Chỉ riêng hai cái chữ NÓI DỐI ở xứ ta nó muôn hình muôn vẻ: Nói dối mới đầu được hiểu rất nhẹ nhàng. Mới đầu, đó chỉ là: “Không nói thật” hoặc “Biết sự thật mà không nói” hoặc nói “sai sự thật”!….
 Đôi khi Nói Dối cũng có cái “đáng yêu” của nó! Ví dụ “Nói dối để người thân được yên lòng” như trường hợp bác sĩ đã cho biết chồng mình ung thư giai đoạn cuối nhưng bà vợ vẫn cắn răng nói với chồng: ”Không sao đâu! anh sẽ khỏe lại mà!”.
 Nhưng cũng chính từ cái quan niệm “dễ thương” đầy tính nhân văn này mà nói dối đã phát triển tới mức trở thành “nghệ thuật”, thành “nguyên tắc”, thành “đường lối”, “chính sách”, “nghị quyết”… cần chấp hành để “tuyên truyền”, “giáo dục tư tưởng” cho toàn dân!
 Nó xuất phát từ cái đường lối cơ bản: CÁI GÌ CÓ LỢI CHO CÁCH MẠNG THÌ LÀM, bất kể là nói dối, nói láo, nói phét, nói đại, nói lấy được… đến mức nào cũng không hề là sai trái!
 - Mình cứ nghĩ đến cái thời phải chứng kiến thảm họa cải cách ruộng đất chấn chỉnh tổ chức mà… xấu hổ cho cái thân thằng văn nghệ sĩ gọi là “cách mạng” ở xứ Bắc Kỳ! Hàng ngày bao nhiêu đồng bào, đồng đội và cả gia đình vợ mình bị đấu tố láo, bị treo lên cây, bị đánh, bị chôn sống, bị bắn ngay tại chỗ ngay trước mắt mình! Ấy vậy mà, sau khi có chủ trương vận động sáng tác, anh nào anh ấy cũng cố “rặn” cho ra một bài thơ, một bản nhạc thậm chí cả một cuốn tiểu thuyết để ca ngợi cuộc “cách mạng long trời lở đất” đáng nguyền rủa đó! (để khỏi bị coi là không có lập trường giai cấp và có thể bị lôi ra đấu tố bất cứ lúc nào).
 - Mình cũng nghĩ đến cái thời “xây dựng xã hội chủ nghĩa, chiếu cố miền Nam” hàng vạn bài báo, tác phẩm gọi là “văn học nghệ thuật” đã tham gia vào cuộc “đại nói dối” về tính ưu việt của những phong trào “Sóng duyên Hải”, ”Gió Đại Phong”, “Cờ ba nhất”! Ngợi ca về “tính hơn hẳn” khi “người cầy có ruộng”. Chẳng quá một năm thì việc tước đi quyền “Người cầy có ruộng” để mang luôn cả trâu bò vào Hợp Tác Xã, cùng với chủ làm ăn tập thể, ăn công chấm điểm cũng lại là một lần hơn hẳn nữa của việc tập thể hóa!
 -Và Cuộc “Nói Dối Vĩ Đại” nhất là cuộc chiến tranh giải phóng Miền Nam khỏi tay Đế Quốc Mỹ Xâm Lược!
 Sự Thật đã bị đánh tráo quá trắng trợn! Hàng triệu con người đã mất xác đến nay đa số vẫn chưa thể tìm ra, hàng vạn thương phế binh của cả hai miền, hàng triệu gia đình mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha chỉ vì… “ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc” (lời Lê Duẩn) …
 Cuộc nhuộm đỏ miền Nam đã được công khai tuyên bố khi người ta đổi tên nước là nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và đàng hoàng đổi tên Đảng Lao Động thành Đảng Cộng Sản Việt Nam! Đó là Lần nói thật đầu tiên nhưng ngắn ngủi vì phải… tiếp tục nói dối, nói dối nữa, nói dối mãi vi… không có cách nào khác để tồn tại…
 - Sau “Đổi Mới” (như cũ) mà ông Đỗ Mười kể công là “Nhờ có Đảng nên mới có Đổi Mới” thì cái chính sách “ăn có nói không” (một biến tướng của nói dối) càng ngày càng phát triển! Xuất phát từ cái đường lối đầy mâu thuẫn “Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”, nói dối trở thành liều thuốc duy nhất xoa dầu, tô vẽ cho con quái vật kinh tế-chính trị chưa từng có trong lịch sử loài người này…
 ………………………..
 Ngày 3 tháng 4/2012 
KHI NÓI DỐI TRỞ THÀNH… “ĐẠO LÝ” ĐỂ TỒN TẠI!
Ở cái xứ này, khi những đứa trẻ lên năm, bắt đầu biết suy nghĩ là chúng đã được tiếp xúc ngay với… nói dối! Người ta dạy cho nó ở ngay những bài hát mẫu giáo rằng thì là: “Nhân dân ta có Đảng cuộc đời nở hoa”, rằng “Bưng bát cơm đầy nhờ có công ơn Đảng ta”…
Lớn lên chút nữa thì: “Đảng đã cho ta một mùa xuân”, “Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng”.
 Còn nếu chúng có thắc mắc tại sao cha, anh, chú cùng đi B cả mấy năm trời mà báo, đài vẫn tuyên bố “Không có chuyện quân đội miền Bắc xâm nhập miền Nam” và “đây là điều vu cáo trắng trợn” thì… thầy, cô, mẹ, chị chúng chỉ còn biết giải thích: “Đây là chủ trương của Đảng và Nhà Nước”…. Còn về chuyện tại sao đánh nhau mà quân ta không thấy có ai chết, cứ đã đi là thắng, trăm trận trăm thắng”? thì… chẳng còn cách nào giải thích khác hơn là: “nói dối để chiến thắng kẻ thù, nói dối để có lợi cho cách mạng!”…
 Và cứ thế, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, trẻ em, người lớn cứ sống chung với chuyện nói không thành có, nói có thành không…”Đói khổ, thiếu thốn là do Đế Quốc Mỹ”, “hạt bắp, củ mì bổ hơn gạo”, “con nhộng bổ hơn thịt bò”… dần dần đã trở thành nếp sống, nếp suy nghĩ, lẽ sống thậm chí phương tiện sống của không ít người. Điển hình nhất là những “kỹ sư tâm hồn”, càng sáng tác ra nhiều tác phẩm “nói dối như thật” càng mau tiến tới đỉnh vinh quang của địa vị và tiền bạc! Chẳng thế mà Nguyễn Khải đã để lại một tùy bút chính trị “Đi tìm cái tôi đã mất” vang dội khắp thế giới; mà Chế Lan Viên đã có bài thơ “Tôi? Ai?” thú thật về cái tội “luôn động viên xung phong” khi gặp anh chiến sĩ sống sót ngồi bán nước bên đường nuôi con nhỏ”… trong số năm mươi người còn sót lại trong 3.000 người xuống núi” năm nào?
 Cũng thật là buồn, là nhục… khi tới hôm nay, một số kẻ vẫn ôm lấy cái số tác phẩm nói dối hoành tráng cực kỳ mà chăng ai còn thèm đọc, thèm dùng đó để kể công kiếm chút ân huệ cuối cùng, mặc dầu đã biết là giải thưởng này nọ chỉ là cái “bia mộ sang trọng cắm lên một cuộc đời văn học nghệ thuật đã kết thúc!” (Nguyễn Khải)
 Còn những Lưu Hữu Phước phải đổi tên thành Huỳnh Minh Siêng, Hoàng Việt thành Lê Trực, Nguyễn Ngọc Tấn thành Nguyễn Thi, Bùi Đức Ái thành Anh Đức… những Đài Phát Thanh Giải Phóng, Xưởng Phim Giải Phóng, Nhà xuất bản Giải Phóng với những cái tên Nguyễn Thơ, Y Na, Hương Lan, Lưu Nguyễn-Long Hưng (và cả mình với cái tên Tô Sơn Hà khi viết phim “Đường 9 Nam Lào”)… và nhiều nhiều nữa những cơ quan, những tên tuổi “đội lốt” cứ sống với dối trá như hít thở không khí vậy!
 Làm sao mà con em, mà nhân dân không bị lây nhiễm cái không khí dối trá, khắp nơi, nói dối, nói láo là lẽ sống, là phương tiện sống của mấy thế hệ con người…
 —————
Ngày 4/4/2012 
Tối qua, ghi vào sổ tay những “biến tấu” của nói dối mấy chục năm qua để gõ nốt mấy trang nhật ký tiếp nối thì thấy: Quá phức tạp và quá sức tiếp tục nếu mỗi “biến tấu” chỉ cần giải thích độ một vài dòng.
 Này nhé: NÓI DỐI khác NÓI LÁO ở chỗ nào? NÓI LÁO khác NÓI BẬY ở chỗ nào? Còn NÓI PHÉT? NÓI CỨNG? NÓI LĂNG NHĂNG? NÓI NƯỚC ĐÔI? NÓI TẦM PHÀO? NÓI LEO? NÓI LÈO, NÓI LƯƠN LẸO? NÓI ẤP ÚNG? NÓI LOANH QUANH? NÓI LẤP LỬNG, NÓI XA- NÓI GẦN, NÓI ÚP MỞ, NÓI LẤY ĐƯỢC, NÓI DỰNG ĐỨNG, NÓI TRẮNG TRỢN,… và càng đào sâu càng tìm thấy nhiều nhiều kiểu TRỐN TRÁNH SỰ THẬT bằng muôn vàn cách nói dối để cuối cùng đành tạm dừng ở cách nói dối cuối cùng khi muốn che giấu SỰ THẬT là:… CHẲNG NÓI GÌ! hoặc CẤM NÓI khi mạng thông tin toàn cầu Internet đang phát triển tới mức chỉ trong 1/10 giây một SỰ THẬT THẬT đã được thông báo đến tận từng nhà, từng người!
 Vì vậy, những cơ quan chuyên sản xuất ra các “đường lối, phương pháp nói dối” càng ngày càng phải nghĩ ra nhiều thứ lý luận nói dối hiện đại hơn thức thời hơn…
 ————-
 Ngày 6 tháng 4 năm 2012
CHƠI TRÒ CHỮ NGHĨA ĐỂ GIẤU SỰ THẬT? 
Nếu tinh ý, người đọc sẽ thấy: Sau Hội Nghị Chấn chỉnh ở Quảng Ninh, báo chí, Đài, Tivi bắt đầu chuyển giọng điệu khá nhanh chóng và rõ rệt. Một số từ, cụm từ mới, rõ ràng đã được mang ra sử dụng sau khi có chỉ thị của các “Anh trên” là “không được thông tin một chiều (?) là thiếu khách quan, là phải dựa vào nguồn tin chính thống”… thì ngay sau đó báo in và báo mạng lề Đảng có những cái tít “lạ” tỏ vẻ “khách quan” hơn trước mọi thông tin “không hay ho” lắm cho uy tín của các tổ chức, cá nhân do Đảng- Nhà Nước lập cơ cấu nên!
 Ví dụ:
 - “EVN chưa báo cáo nên chưa thể khẳng định”, trả lời có tính chất “nói lại cho rõ” về các bài báo vạch ra “EVN lỗ giả, lãi thật”
 - Tập đoàn Sông Đà “sai phạm” hơn 10.000 tỉ đồng! Sai phạm? Sai phạm là cái quái gì??? Là Biển thủ? Ăn Cắp? Thất thoát? Lãng Phí?…. tất cả đang còn bỏ ngỏ chờ luồng thông tin chính thống!
 - Lãnh đạo xã Vinh Quang (huyện Tiên Lãng, Hải Phòng) tiếp tục công tác ở vị trí cũ!? Riêng quan huyện Hiền thì về Tỉnh làm… chuyên viên (?) (thông cáo báo chí của UBND TP Hải phòng). Về việc “thực hiện kết luận của Thủ Tướng” Về vụ án phá nhà anh Vươn thì… một từ “lạ” mới được sáng tạo: cái nhà của anh Vươn, từ lúc bị hạ bậc thành cái “chòi” bây giờ lại trở thành cái “nhà trông đầm” chứ không phải là nhà để ở, bằng chứng đưa ra là: anh Vươn không có hộ khẩu ở nơi anh khai thác! Đã thế lại còn khai thác quá diện tích, trốn thuế, phá rừng…! Mọi phản ứng lại với cuộc họp báo này không có một chữ như trước Hội Nghị Quảng Ninh!!!
 - Về vụ rò rỉ đập Sông Tranh 2, ông Thứ trưởng bộ Công Thương Hoàng Quốc Vượng tuyên bố hùng hồn trước báo chí: “Khẳng định đập Sông Tranh 2 vẫn an toàn, ổn định” và…..” Chắc chắn không xảy ra sự cố nào làm nguy hại đến tài sản và tính mạng của nhân dân”… Và cứng cựa hơn: “Chúng tôi chịu trách nhiệm về lời tuyên bố này!!!” Luồng “thông tin chính thống” như thế thì sức mấy mà báo chí, sau chuyến chấn chỉnh ở Quảng Ninh, dám đăng những bài như bài của tiến sĩ Tô văn Trường, và một loạt bài của các chuyên gia trong và ngoài nước khác yêu cầu tháo nước để sửa chữa tận gốc!
 - “Phong bì” – Vấn nạn của doanh nghiệp (thay cho chữ Hối Lộ”!)
 - Nhiều “sai phạm” trong quản lý đất đai ở Sóc Trăng… nhưng chỉ có bốn cơ quan và 5 cá nhân không được phép nêu tên được…. đề nghị kiểm điểm!
 - “Thanh tra tập đoàn dầu khí-Xử lý tài chính trên 18.200 tỉ đồng” (?!) Xử lý tài chính là cái trò gì? Thu hồi? Bắt đền? hay Phân phối lại? mười tám ngàn hai trăm tỷ (18.200.000.0000) VND của dân mà viết cứ ỡm ờ như xử lý qua quít vài cân thịt siêu nạc bắt quả tang ở Đồng Nai?!
 - Và gần đây nhất: Tất cả mọi phương tiện truyền thông đều đồng loạt… IM LẶNG trước việc đồng chí  Xăm-Béc thủ tướng Hun Xen, chủ tịch Hội Nghị cấp cao ASEAN đã cho VN ăn “quả đắng” hoặc bị trúng gió Tàu (mà báo chí thế giới đã nói thẳng (do áp lực của Hồ Cẩm Đào và món quà hơn 1 Tỷ Đô-la nhận được trong cuộc viếng thăm “có ý đồ” trước ngày khai mạc Hội Nghị Cấp Cao ASEAN đúng 3 ngày) bằng hành động GẠT PHẮT việc thảo luận về hành động ngang ngược ở Biển Đông của TQ ra khỏi chương trình nghị sự (!), thậm chí có báo nước ngoài còn cho là “Trung Quốc đã thành công trong việc tách bó đũa ra từng chiếc” hoặc “Khối ASEAN đã bị chia rẽ trong vấn đề Biển Đông”… v.v… thì “Tiếng Nói của Ta” là…” IM BẶT”! Hoặc đưa tin chung chung, trừ việc lần này không có câu “Hội Nghị đã thành công tốt đẹp” như thường lệ! (Đọc “Asia Bloc Slit on Disputers with China” trên Asia News của Wall Street Journal ngày 4/4/2012 ở đây)!
 DOC vẫn là DOC, COC không thể ra đời do Kampuchia không tán thành nếu ASEAN thảo luận một mình COC không có Trung Quốc!
 Thông tin “khách quan”, “không cảm tính”, “không một chiều” “theo hướng chủ đạo chính thống” là thế đấy!
 Gọi tên cho đúng những hiện tượng trốn tránh Sự Thật mới lạ này là gì? Xin nhường cho mọi người! Mình quá mệt mỏi rồi!
Đảng rừng rú
 Le Nguyen (Danlambao) - Thời kháng chiến chống Pháp ở huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa, có một gia đình địa chủ giàu lòng nhân ái và rất yêu nước, ông thường sai tá điền gánh gạo đến tiếp tế cho bộ đội cụ Hồ. Lúc đó ông nhà thơ bộ đội Hữu Loan là trưởng phòng tuyên huấn kiêm chính trị viên tiểu đoàn làm đại diện cám ơn, đồng thời đề nghị lên trên trao tặng bằng khen, vinh danh ông địa chủ.
 Bẵng đi một thời gian không lâu, kháng chiến thành công, nhà nước khẩn trương cải cách ruộng đất làm náo loạn cả làng quê vốn yên ả thanh bình. Trong thời nhiễu nhương loạn lạc đó, ông nhà thơ bộ đội Hữu Loan nghe tin gia đình ông địa chủ yêu nước, tốt bụng năm xưa hay góp gạo nuôi quân chống thực dân đế quốc bị đấu tố, bị đem ra đình làng cho dân xỉ vả, bị chôn sống chỉ để lòi ra hai cái đầu cho trâu kéo bừa qua bừa lại cho đến chết.
 Điều đáng suy nghĩ hơn cả là ông bà địa chủ bị xử tử man rợ như thời trung cổ, chỉ có một cô con gái vị thành niên được tha chết, bị đuổi ra khỏi nhà để nhà nước “quản lý” và họ ra lệnh cấm không cho ai được liên hệ, nuôi nấng hoặc thuê cô ta làm công nhằm triệt đường sống đào tận gốc, tróc tận ngọn giai cấp địa chủ, dù gia đình cô gái đáng thương đã bị giết sạch, cướp sạch và đương sự đã trở thành “vô sản”, đúng với chủ trương lớn của đảng!…
 Đoạn văn kể lại một giai đoạn lịch sử có thật với nhiều tình tiết khá gay cấn, bóc trần bản chất thật thà của người dân và tàn độc của đảng cộng sản khá lôi cuốn hấp dẫn, trong đó có bao la tình nước tình người của nhân dân, có rùng rợn dã man phi nhân tính của đảng. Cốt truyện gần mức hoàn hảo diễn đạt gay cấn, hồi họp đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố tưởng chừng như qua nhào nắn của một bộ óc hư cấu, tưởng tượng tuyệt vời hơn cả tuyệt vời của một tiểu thuyết gia có hạng? Thế nhưng, ít ai ngờ đây là một câu chuyện có thật đã xảy ra trong thời đại Hồ Chí Minh, theo lời kể của nhà thơ Hữu Loan người có liên quan trực tiếp câu chuyện này. Nhà thơ Hữu Loan chính là tác giả nổi tiếng của bài thơ bất tử “Màu Tím Hoa Sim” đi vào lòng người hơn nửa thế kỷ qua và cô gái con gia đình địa chủ trong chuyện kể, chính là người bạn đời của nhà thơ Hữu Loan, là nhân chứng sống của cái được gọi là cải cách ruộng đất rùng rợn của thập niên 50, thế kỷ trước.
 Nhắc lại câu chuyện cũ, chuyện độc ác bạo tàn, chuyện người ta giết người man rợ như hơn cả giết thú vật không nhằm mục đích dựng chuyện nói xấu, phỉ báng ai cả mà nhắc lại để vạch trần bộ mặt dối trá, vu khống những ai nói lên sự thật, rồi gán ghép tội tuyên truyền chống phá tống tù người lương thiện trung thực và câu chuyện kể của nhà thơ Hữu Loan chỉ là một trong nhiều câu chuyện bi thương, bất nhân xảy ra suốt thế kỷ qua trên đất nước Việt Nam này.
 Có thể, nhắc lại câu chuyện thật của cải cách ruộng đất sẽ không hiếm một số cháu ngoan Bác Hồ bị bưng bít thông tin hoặc chỉ được biết những gì đảng cho phép, họ không biết chuyện giết người dã man là có thật nên sẽ giãy nẩy cho là bịa chuyện nói xấu, mạ lị Bác, đảng và có một số khác biết chuyện ác nhân thất đức của Bác, đảng nhưng vì mê cuồng vẫn cố chống chế, biện minh: “Bác biết sai nên Bác khóc lóc xin lỗi quốc dân đồng bào rồi… không khéo, thiếu cảnh giác lại bị các thế lực thù địch lợi dụng chống phá!”
 Cứ tạm cho là Bác, đảng biết sai trong vụ việc cải cách ruộng đất và biết thật tâm ăn năn hối cải sửa sai! Vậy, hãy nghe tiếp một câu chuyện có thật khác, xem bác có nhận khuyết điểm sửa sai, đảng có hồi tâm thức tỉnh không nhé?
 Câu chuyện sắp kể ra đây, nói mới cũng không đúng cũ thì cũng không phải, câu chuyện mà đảng, nhà nước cố tình bưng bít, che giấu lẫn ngăn chận đe dọa những ai nhắc nhở, khơi dậy hoặc ngưỡng mộ làm lễ tưởng niệm vinh danh những người “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh” đã vĩnh viễn nằm lại biển hơn hai mươi năm về trước. Câu chuyện kể là một câu chuyện có thật, thật như chuyện của nhà thơ Hữu Loan kể lại trong thời kháng chiến, thời cải cách ruộng đất long trời lở đất năm xưa với gần hai trăm ngàn nhân mạng bị xử tử hình, bị giết nhiều kiểu khác nhau!
 Câu chuyện kể là một câu chuyện có thật với sự thật dần dần hé lộ do chính những người trực tiếp tham chiến, sống sót bị bắt làm tù binh kể lại. Câu chuyện thật đó là sự thật về trận hải chiến Trường Sa năm 1988 của thế kỷ trước, một trận chiến không cân sức, quái đản kỳ lạ nhất trong lịch sử chiến tranh bởi những chiến sĩ tham chiếm không được trang bị vũ khí, chỉ được học tập quán triệt chủ trương đường lối của đảng trước khi xung trận nghe “quen quen” là phải “hết sức kềm chế, giải quyết tranh chấp bằng con đường ngoại giao hòa bình, tránh không để vụ việc diễn biến phức tạp…” và các chiến sĩ quân chủng hải quân anh hùng đã nghiêm chỉnh chấp hành, quyết tâm dùng sinh mạng với tay không rất can trường dựng cờ tổ quốc bám, giữ biển đảo cho dù kẻ thù hung hãn được trang bị vũ khí tận răng bắn giết như bắn bia không nương tay và những anh hùng quân chủng hải quân Việt Nam trước khi chết vẫn cố hô vang: “Thà hy sinh chứ không để mất đảo. Hãy để máu chúng ta nhuộm đỏ Biển Đông chứ cương quyết không để mất đảo!” (1)
 Có lẽ, các chiến sĩ Trường Sa ngả xuống, vĩnh viễn ở lại biển không về, trong họ ấp ủ lý tưởng trong sáng, lòng yêu nước vô bờ nhưng các anh không thể ngờ rằng các anh đã bị lãnh đạo bán đứng cho các toan tính đen tối của họ và sự hy sinh của các anh đã bị người ta phản bội, không hề được nhắc tới, ngay cả nhân dân ngưỡng mộ sự hy sinh cao cả của các anh, các thân nhân ruột thịt thương khóc các anh, các đồng đội may mắn sống sót thương nhớ làm lễ tưởng niệm vinh danh, tri ân các anh cũng bị ngăn cấm, họ phải gạt nước mắt tưởng niệm trong lòng, trong suốt mấy mươi năm qua, ngay cả bây giờ ở tại thời điểm này vẫn còn bị ngăn cấm. Tại sao đảng không ghi công, lại sợ nhân dân vinh danh, tri ân các anh, còn là bí ẩn khó giải thích?
 Thú thật, theo những thông tin do những người trong cuộc cung cấp thì biến cố Trường Sa năm 1988 không phải là trận hải chiến đúng nghĩa hải chiến bởi một bên tay không dựng cờ giữ đảo theo chỉ đạo của đảng “hết sức kềm chế, không để vụ việc diễn biến phức tạp…” Bên kia kẻ địch thù được trang bị hỏa lực súng lớn, súng nhỏ lại manh động, hung hăng bắn giết như cướp biển thời trung cổ và các chiến sĩ quân chủng hải quân Việt Nam anh hùng trở thành những tấm bia thịt cho “hải tặc” Trung Cộng bắn giết chứ không đúng là một trận hải chiến đúng nghĩa như loa đài rêu rao theo kịch bản do đảng dàn dựng.
 Phải nói theo thói thường dù thua trận, nếu được trang bị vũ khí và không bị lãnh đạo, chỉ đạo quái đản, kỳ lạ bám giữ đảo bằng tay không, bằng nước bọt nài nỉ van xin lòng thương xót của kẻ thù. Chắc chắc các chiến sĩ hải quân nhân dân Việt nam anh hùng không chết thảm, chết nhục nhã, chết tức tưởi, chết như các tử tội tập thể trừng mắt chờ những phát súng lạnh lùng cướp đi mạng sống giữa biển nước mênh mông. Thành thật mà nói, các chiến sĩ hải quân nhân dân cũng không đến đỗi hèn nhác nếu có cơ hội đánh trả hoặc tiên hạ thủ vi cường như các chiến sĩ hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã khai hỏa vào tàu địch, đã liệt oanh ngã xuống cho trận chiến đúng thật hải chiến ở quần đảo Hoàng Sa năm 1974.
 Có thể, sự thật về biến cố Trường sa dần phơi bày ra khác với tuyên truyền lừa mị của đảng, nhà nước cộng sản nên họ cố tình ngăn chận, cấm cản không cho người dân quan tâm đến biển đảo, muốn biết sự thật về trận hải chiến Trường sa, muốn tiếp cận những nhân chứng sống, những cá nhân trực tiếp tham dự trận hải chiến, những cá nhân đủ điều kiện phát ngôn đúng với sự thật lịch sử trận hải chiến Trường sa. Bên cạnh những nhân chứng sống sống sót trong biến cố Trường sa, còn có đoạn phim ngắn ghi lại bối cảnh “chiến công” của hải quân Trung Cộng tàn sát, bắn vào các bia thịt tội nghiệp của chiến sĩ hải quân Việt Nam được kẻ thù tung lên trình chiếu trên mạng YouTube đã lột trần sự thật của trận hải chiến Trường sa như đấm vào mồm đảng cộng sản nên đảng chỉ ú ớ không thành tiếng, phải tắt loa đài thông tin sai sự thật, phục vụ công tác tuyên truyền như đảng thường làm.
 Dù thế nào đi nữa, dù các chiến sĩ Trường Sa bị phản bội, bị bán đứng, bị đảng cộng sản trói tay đưa đi làm bia thịt để cho Trung Cộng bắn giết nhưng nhân dân Việt Nam vẫn không phủ nhận sự hy sinh bởi tình yêu quê hương của các anh là trong sáng, hào hùng. Sự hy sinh của các anh đáng được trân trọng, tri ân, ghi nhớ cho muôn đời sau nhưng đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam sợ sự thật, sợ một cách khó hiểu, không dám nhắc đến các anh, thậm chí ngăn cấm thân nhân, đồng đội, những người ngưỡng phục làm lễ tưởng niệm, vinh danh các anh?
 Kể lại hai câu chuyện có thật thời kháng chiến, thời cải cách ruộng đất và Trận hải chiến Trường sa, chỉ là hai trong muôn vạn câu chuyện có thật liên quan đến bản chất bất nghĩa, bất nhân, bất tín, đa trá, gian manh, bạo tàn của đảng cộng sản Việt Nam. Qua hai câu chuyện kể, chỉ ra cho mọi người thấy, cộng sản sẵn sàng vì đảng hạ độc thủ với ân nhân của mình như ông địa chủ tốt bụng góp gạo nuôi quân và đảng cũng không ngần ngại trở mặt, trù dập “đồng chí” chỉ vì dám chống lại tính thú khát máu của họ như nhà thơ Hữu Loan. Cũng như đảng lạnh lùng lợi dụng lòng nhiệt tình yêu nước, lợi dụng sinh mạng của thanh niên yêu nước, vô cảm bán đứng cấp thừa hành, đẩy họ đi vào cõi chết cho mưu đồ đen tối, cho tham vọng điên cuồng của đảng lãnh đạo như trường hợp của các chiến sĩ Trường sa.
 Đến hôm nay câu chuyện “bác Hồ” khóc lóc nhận sai, sửa sai trước quốc dân đồng bào trong cải cách ruộng đất và đảng cộng sản lãnh đạo thường xuyên phạm sai lầm, sai đâu sửa đó, càng sửa càng sai, sai rồi lại sửa cứ như chuyện “dê luẩn quẩn” trong vòng tròn khép kín không lối thoát. Thật ra, cái được gọi là sửa sai sai sửa của “bác và đảng” chỉ là trò hề diễu dở, là câu chuyện dài không hồi kết của dối trá, bịp bợm không còn lừa phỉnh được ai nữa, trừ những tên cộng sản mê cuồng ngu dốt, đạo dức băng hoại, suy đồi. Thế mà đảng cộng sản vẫn cố đấm ăn xôi, trân tráo hô hào cấp bách xây dựng chỉnh đốn cái đảng hư đốn không thể chỉnh sửa: “Nếu một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức, lối sống… không được sửa chữa sẽ là thách thức đối với vai trò lãnh đạo của Đảng và sự tồn vong của chế độ” (2)
 Qua lời thú nhận “nếu không sửa chữa sẽ là thách thức…” của đảng trưởng cộng sản, một lần nữa đảng tự vạch trần bộ mặt của một đảng chính trị tự xưng cách mạng vì dân vì nước nhưng thật ra là một đảng phản động tàn dân hại nước bởi tư duy nhận thức, suy nghĩ hành động của đảng là nhất quán, là trước sau như một, tất cả đều không ngoài mục đích cho đảng, bởi đảng và vì đảng. Nói thật, khi nói rằng đảng chỉ vì đảng chứ không hề vì dân vì nước, không phải là dựng chuyện mạ lị nói xấu, mà tự chính bản thân đảng lộ bản chất, lộ rõ động lực, hiển lộ trong văn kiện xây dựng chỉnh đốn đảng, chỉ vì đảng lo sợ sụp đổ của đảng và sự tồn vong của chế độ chứ không vì lý tưởng cao cả nào khác.
 Không những thế đảng cộng sản còn vô đối trên nhiều phương diện liên quan đến độc ác, gian manh, dối trá… hung dữ hơn loài thú dữ, rừng rú hơn cả thú rừng như được đúc kết từ hai câu chuyện có thật trong muôn ngàn câu chuyện thật về tội lỗi ngập đầu của cộng sản đối với đất nước, dân tộc Việt Nam. Ngoài ra, đảng cũng đã cố lờ một sự thật khác, sự thật của bộ mặt mếu máo, nhỏ vài ba giọt nước mắt cá sấu, nhận sai lầm về cải cách ruộng đất là có thật tâm không, khi “bác” của chúng ta bảo rằng: “Luật cải cách ruộng đất của ta chí nhân, chí nghĩa, hợp lí hợp tình, chẳng những là làm cho cố nông, bần nông, trung nông ở dưới có ruộng cày, nhưng đồng thời chiếu cố đồng bào phú nông, đồng thời chiếu cố đồng bào địa chủ” (3) Có thật vậy không hả “bác Hồ”?
 
 ___________________________________
 Chú thích:
 1)Trích trong bài Hãy Để Máu Chúng Ta Nhuộm Đỏ Biển Đông của Hồ Trung Tú
 2) Trích nghị quyết trung ương 4, khóa XI của đảng cộng sản Việt Nam.
 3) Trích diễn văn khóa 1, kỳ III tại quốc hội nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của ông chủ tịch Hồ Chí Minh.
 Bài tham khảo:
Huyền thoại một nhà thơ của Trần Việt Trình.
Đến Tưởng Nhớ Các Anh cũng Phải Thầm Nhớ Trong Lòng của Phương Bích.
Trường Sa-Gạc Ma 1988-24 Năm Nhìn Lại của Mẹ Nấm.
http://bahaidao.wordpress.com/2012/05/10/noi-doi-la-net-van-hoa-rat-dac-trung-cua-xhcn-vn/

No comments:

Post a Comment