Friday 22 June 2012

Nghề bán dâm trong thành phố ‘Bác’

Friday, June 15, 2012

Tạp ghi Huy Phương


 Trước hết chúng tôi xin độc giả phân biệt tiếng “mại” là bán, “mãi” là mua, trong danh từ Hán Việt, để phân biệt hai giới “bán dâm” (gái làng chơi) và “mua dâm” (giới mua hoa).

Kỹ nghệ mại dâm tại thành phố Hồ Chí Minh là chủ đề trong hai bản văn: “Economies of Emotion, Familiarity, Fantasy, and Desire: Emotional Labor in Ho Chi Minh City's Sex Industry” và “She's Not a Dirty Low Class Girl: Sex Work in Ho Chi Minh City,” của Tiến Sĩ Kimberly Kay Hoàng. Công trình này đã đoạt giải luận văn sinh viên cao học tại các đại học Cornell (2008), UC Berkeley (2010) và những giải thưởng khác của The American Sociological Association (ASA) 2012, Cheryl Allyn Miller Award (Sociologists for Women in Society (SWS). Tác giả Kimberly Hoàng tốt nghiệp cử nhân về Communication & Asian American Studies tại đại học UC Santa Barbara, xã hội học tại Ðại Học Stanford trước khi hoàn tất học trình tiến sĩ Xã hội học (chú trọng về phụ nữ, giới tính và tình dục) tại đại học UC Berkeley.

Tác giả đã thực hiện bảy tháng nghiên cứu tại chỗ trong ba lần - từ giữa tháng 6 năm 2006 đến tháng 8 năm 2007 tại thành phố Hồ Chí Minh (tên cũ Saigon). Ba khu vực được tác giả chú trọng đến là khu mại dâm dành cho đàn ông Việt Nam ít tiền, khu mại dâm dành cho khách người da trắng nước ngoài, và khu vực mại dâm dàng riêng cho đàn ông Việt kiều. Tác giả đã quan sát, thu thập dữ liệu và đóng vai người trong cuộc để tiếp cận chuyện trò, phỏng vấn, sinh hoạt với phụ nữ hành nghề cũng như khách mua dâm ở quán bar, cà phê, nhà riêng, tiệm ăn, cửa hàng thương mãi và trên đường phố và tác giả đã phân loại thành ba thành phần rõ rệt: mại dâm hạ cấp, trung cấp và cao cấp.

Những người bán dâm thuộc thành phần “hạ cấp” này tự nhận họ là những người đàn bà ở tận cùng dưới đáy xã hội, hầu hết là những người mẹ độc thân, tuổi từ 29 đến 60, nghèo đói, ít học và kém nhan sắc. Những phụ nữ này chạy từ thôn quê lên, đã qua một thời gian đi làm công nhân hay buôn bán lẻ, hành nghề để thoát khỏi cảnh đói nghèo, tuy mỗi lần đi khách chỉ có 3 đô la. Số tiền thu nhập tuy vậy còn khá và nhàn hạ hơn đi làm vất vả trong tiệm ăn, hớt tóc hay giúp việc nhà. Họ không có tiền để son phấn hay ăn mặc đẹp, lợi tức ít ỏi dành cho cả vào việc trả tiền nhà, tiền chợ, cho con ăn học. Nơi hành nghề của họ là tiệm hớt tóc, quán cà phê, động mãi dâm trá hình... Khách của họ những người Việt làm nghề lao động ít tiền, “một anh xe ôm lâu ngày không tắm hay một ông già hôi rình,” và những phụ nữ này chấp nhận thủ dâm, khẩu dâm, bất đắc dĩ mới “giao hợp” vì nhiều khi họ không đủ tiền mua một bao cao su. Khi mới vào nghề, hầu hết đều bị nôn mửa vì sự dơ dáy của khách và đã từng ôm nhau khóc vì tủi thân. Họ làm nghề này một cách tự nguyện chỉ vì muốn ra khỏi cảnh nghèo đói.

Theo tác giả Kimberly Kay Hoàng, mại dâm trung cấp xảy ra ở vùng sinh hoạt của “Tây Ba Lô”. Những cô gái làm tiền ở đây có vóc dáng, chút sắc đẹp vừa phải và nhất là biết nói tiếng Anh chút đỉnh. Phần đông họ làm việc trong 25 quán bar hiện diện ở vùng này, cũng thuộc thành phần nghèo nhưng là cái nghèo của phố thị, còn có tiền để đi bơm ngực, hút mỡ bụng, xâm lông mày và đi học tiếng Anh để hành nghề. Những khách “Tây Ba Lô” tuổi từ 22 đến 65 đến từ các nước Châu Âu hay Úc, muốn sống thực tế với một đất nước như Việt Nam, ăn uống, sinh hoạt với người địa phương, nên những cô gái trong địa hạt này biết kết hợp sex với một kiểu dịch vụ như người hướng dẫn du lịch, cho họ hiểu biết thêm về những nơi họ đến. Nếu biết khách chỉ dừng lại vài ngày, cần mua dâm, các cô sẵn sàng mời mọc, ra giá, thêm bớt chút đỉnh (khoảng $60.00). Nếu khách dừng chân giang hồ lâu, những cô gái này sẽ làm bạn, đóng vai người yêu, kết hợp xác thịt với tình cảm, để làm sao, khi họ ra đi rồi còn gửi tiền, quà trở lại hay liên lạc làm hôn thú để “rước nàng về Dinh”. Ðối với người ngoại quốc dễ tin, đây là “những phụ nữ duyên dáng bị kẹt trong một đất nước nghèo nàn,” cần rộng lòng giúp đỡ hay cứu vớt.

Thành phần mại dâm cấp cao, trong bản văn “She's Not a Dirty Low Class Girl...” theo TS. Kimberly Kay Hoàng, là khu mại dâm khó thâm nhập nhất vì không thể phân biệt các cô gái trẻ đẹp thường lai vãng các quán bar, quán rượu hạng sang là gái đi khách hay là khách hàng của quán rượu. Các cô luôn diện áo quần hợp thời trang, có vài cái ví hàng hiệu nổi tiếng và điện thoại di động đắt tiền. Quan hệ giữa khách làng chơi và gái bán hoa giống như quan hệ của nhân tình, bồ bịch. Các cô gái này hầu hết đã tốt nghiệp đại học, con nhà giàu có, có việc làm trong các công ty lớn, thu nhập cao, muốn vui chơi và có tiền, nhưng chưa muốn kết hôn và không thích ra sống ở ngoại quốc.

Các cô cũng không muốn tiếp khách da trắng hay các đại gia nhiều tiền, vì đi với hai hạng người này, rõ ràng, người ta sẽ biết các cô là gái làm tiền. Khách hàng của các cô này là Việt kiều hạng sang, qua trang phục, lối chi tiền “sộp” chứ không phải bất cứ Việt kiều nào cũng được. Những cô gái này tìm khách ở các nhà hàng sang trọng, làm quen và đưa đến chuyện bồ bịch, nhưng chuyện lên giường còn tùy tình cảm và đòi hỏi lối chi rộng rãi của khách. Các cô thường đóng vai bận rộn bởi công ty hay việc làm ăn để có thể “chạy show” mỗi đêm hai ba khách hàng, bề ngoài luôn luôn tỏ vẻ quan tâm với bạn trai, như không muốn anh tiêu hoang, hay đi ăn những nơi quá đắt tiền.
Sau những lần giao tiếp, nếu những gợi ý, đòi hỏi của nàng không toại nguyện, như khách Việt kiều chỉ có thể chi cho những bộ áo quần, nước hoa, son phấn tầm thường và chiếc xe khoảng hai nghìn đô, thì không hy vọng điện thoại được trả lời hay nhắn tin được phúc đáp. Sở dĩ những Việt kiều đi tìm những cô gái loại này là vì họ cần cô gái trẻ đẹp, thông minh, giỏi Anh ngữ, con nhà “đàng hoàng” (!)để “bắt bồ” trong thời gian về nước, cần người giúp mình chứng tỏ bản lãnh đàn ông và quà tiền chỉ là món quà tình cảm chứ không phải sự mua bán xác thịt!

Cuộc nghiên cứu của Kimberly Kay Hoàng chỉ thu gọn trong vùng quận 1, khu “Tây Ba Lô” Ðề Thám-Phạm Ngũ Lão-Bùi Viện, quận 4, quận 10, quận Bình Thạnh và khu vực quanh phi trường Tân Sơn Nhứt thuộc thành phố Hồ Chí Minh, chưa có nghiên cứu đến loại mại dâm “miệt vườn,” mại dâm lưu động trong mùa gặt ngay ở ngoài đồng, và mại dâm Hà Nội để chúng ta có thể có cái nhìn tổng quát về nạn mua, bán dâm trên toàn cõi Việt Nam hiện nay.

Trong ba thành phần bán dâm tại “thành phố mang tên Bác,” chưa thấy TS. Kimberly Kay Hoàng nói đến loại bán dâm “đại cao cấp” đang được báo chí trong và ngoài nước bàn tán mấy tuần nay. Loại gái này cũng không phải vì nghèo đói mà bán thân như loại hạ tầng xã hội, mỗi lần “đi khách” chỉ có ba đô la, hay đẹp đẽ hơn mỗi lần từ sáu đến bảy chục đô đối với “Tây Ba Lô”. Họ cũng không phải mất thời giờ đóng vai tình nhân để “rước đèn” lui tới chốn ăn chơi cao cấp, ỡm ờ than khổ để có món quà hậu hỉ hay số tiền lớn như loại gái cao cấp trong câu chuyện ở trên. Loại phụ nữ sau này có nhan sắc, có “tước hiệu” như hoa hậu, người mẫu, ca sĩ, diễn viên... qua bọn môi giới, nôm na là một loại nam hay nữ “ma cô,” sẵn sàng lên giường với ai trả một số tiền cỡ $2,500 một lần, hay $8,000 mỗi chuyến đi tour sex ngoại quốc dài ngày. Số tiền này chắc chắn đối với Việt kiều giàu có trong loại mại dâm cao cấp của tác giả họ Hoàng ở trên cũng phải đầu hàng, cao bay xa chạy. Chúng ta nhớ lại các phụ nữ chỉ vì 3 đô la đã phải làm sex với những người trong tầng lớp thấp của xã hội, nhiều khi đã làm họ nôn mửa vì tinh dịch và thân thể hôi hám của khách chơi, nhưng với thành phần “sao Việt” ngày nay, số tiền bán dâm lên cao gấp 1,000 lần, dù với các nông dân chân đất, một ngày “bỗng dưng” trở thành đại gia, chưa thấy có sự than phiền nào.
Ðọc bản phúc trình của Kimberly Kay Hoàng về kỹ nghệ bán dâm tại TP. Hồ Chí Minh người ta thấy xót xa cho cảnh khổ trong nghề bán dâm của những người đàn bà đói nghèo, bất hạnh trong xã hội Việt Nam ngày nay. Nhưng với ngôn từ của bọn bán dâm “đại cao cấp” như người mẫu Ngọc Trinh rằng: “Không tiền thì cạp đất mà ăn!” nên vì tiền, con người có thể làm mọi chuyện. Ðó là biện minh của bọn “gà mái cao cấp” và cũng là danh ngôn hay kim chỉ nam cho bọn “sâu dân mọt nước” đang banh da xẻ thịt đất nước hôm nay!

 

No comments:

Post a Comment