Nguyễn Khắp Nơi , C/N 2012/07/19
Hân hạnh giới thiệu một câu chuyện về cuộc gặp mặt khá hy hữu cảm động có thật của những người bạn lính năm cũ thuộc phi đoàn 219 do Nguyễn Khắp Nơi viết theo lời người kể . Kính mời quý thân hữu thưởng lãm . Trân trọng .
Viết theo lời kể của một Nữ độc giả ở Melbourne .
Thân tặng các chiến hữu Không Quân – nhất là các Phi Công Trực Thăng của Không Lực Việt Nam Cộng Hoà đang còn ở lại quê nhà .
Riêng tặng Đại Uý Nguyễn VS , Thiếu Uý Nguyễn Th C của Phi Đoàn 219 .
* * *
Tôi vượt biển cùng vời gia đình , nhưng vẫn còn thân nhân kẹt lại ở Việt Nam . Tình gia đình là quan trọng , nên ai cũng phải tìm cách về thăm nhà , nhất là về thăm cha mẹ già yếu . Tôi nhận được thư của em tôi , nói rằng ba má tôi hồi này đã già , ưa bịnh bất tử , nên về thăm trước khi quá trễ . Đã hơn 15 năm xa xứ rồi , nên tôi cũng muốn nhân dịp này mà về thăm cha mẹ , anh em .
Năm 1996 , tôi làm gan mua vé máy bay cùng đứa con gái về thăm gia đình .
Lần đầu tiên trở về Việt Nam , tôi hồi hộp lắm , không biết chuyện gì sẽ xẩy ra ? Xuống tới phi trường Tân Sơn Nhứt , nhìn một dọc những gương mặt công an đằng đằng sát khí đứng xếp hàng đằng trước , tôi hoảng quá , muốn lên máy bay trở lại Úc , nhưng máy bay đã bay đi mất rồi , chỉ còn nước chịu đựng .
Tới phiên tôi gặp người công an coi giấy tờ nhập cảnh . Ông ta chẳng nói năng gì cả , mặt khó đăm đăm , cứ lật qua lật lại cuốn sổ thông hành của tôi . Mặc dù tôi nghe lời của những người đi trước , cũng đã kẹp vào trong cuốn sổ thông hành một tờ giấy thông hành khác có hình» $US » rồi . Khi thấy giấy tờ thông hành đó rồi , ông này mới mở miệng hỏi tôi :
- « Về đây làm gì ? » .
Làm cho tôi đâm hoảng , trả lời không suy nghĩ :
- « Về ... chơi ! » .
- « Trước đây làm gì ? » .
- « Trước đây là hồi nào ? » .
- « Trước bẩy mươi nhăm »
- « Ờ ... thì ... ở nhà , làm ... nội trợ » .
- « Nội chợ là cái gì ? » .
Tôi đã mở miệng , tính nói thiệt là ... « Làm vợ lính » .
Nhưng kịp thời ngậm miệng lại .
Ra khỏi phi trường , gặp lại ba má , tôi mừng hểt sức , nói hoài không hết chuyện . Ông bà gặp đứa cháu Ngoại sanh ở bên Úc , cứ ôm cháu mà nựng . Nhưng mặc cho ông bà hỏi chuyện , nó cứ đứng cười thôi , vì đâu có hiểu ông bà ngoại nói cái gì đâu mà trả lời ?
Mấy hôm sau , tôi đưa gia đình đi ăn tối , lúc ra về , hai mẹ con tôi xin về sau , rồi cùng thả bộ dọc theo bờ sông Sài Gòn hóng mát . Đi một hồi , tôi đã mỏi chân lắm rồi , nhưng con tôi vẫn còn muốn đi bộ nữa , vì đối với nó , thành phố Sài Gòn vẫn rất là khác với những thành phố ở bên Úc . Khi nhìn thấy những chiếc xe xích lô , con tôi lại càng lấy làm lạ hơn nữa , đòi được leo lên xe chạy cho biết .
Tôi đưa tay ngoắc một chiếc xe gần đó . Xe chưa ngừng hẳn thì con tôi đã thót lên xe ngồi rồi , tôi chỉ còn kịp nói với người lái xe :
- « Ông làm ơn chở má con tụi tui đi vòng vòng quanh thành phố một hồi nha » .
Rồi bước lên xe , vì sợ con gái không biết ngồi , sẽ bị té . Ông lái xe chắc là cũng đã quen với cảnh này , lẳng lặng đạp xe đi . Đi cả giờ đồng hồ , vừa xem phong cảnh , vừa hóng gió , hai mẹ con tôi mới về tới nhà .
Xuống xe , tôi đưa tiền ra trả , chợt nhớ ra rằng mình đã quên không hỏi giá trước khi lên xe . Người lái xe lui cui móc tiền thối lại , tôi vội lên tiếng :
- « Tôi không biết ông sẽ thối lại bao nhiêu , nhưng cho tôi được tặng ông đó ! Nẫy giờ con tôi đòi chạy tới chạy lui , chắc làm cho ông mệt dữ đó ! » .
Người lái xe lên tiếng :
- « Cám ơn bà , bà tử tế quá ! » .
Giọng nói của người lái xe nghe thật quen thuộc , nhưng tôi không nhớ là đã nghe giọng nói này ở đâu ? Hồi nào ? Tôi ngước mặt lên nhìn ông ta : Người lái xe dáng cao cao , đội cái nón ca lô của không quân cũ lệch qua một bên , cái áo lính cũng đã cũ , vá nhiều mảnh . Tôi nghi đã có gặp qua người này rồi , nhưng bất chợt nên không nhớ ra , nên đã nói với ông ta :
- « Tôi nghe giọng nói của ông , quen lắm , nhưng chưa nhớ ra » .
Người lái xe nhìn lại tôi , tôi chợt thấy cặp mắt của ông ta chớp chớp , rồi ông quay đầu xe , thót lên yên đạp đi , không nói một lời nào . Tôi nhìn theo ông , chợt nhớ ra , vội vàng kêu lên :
- « Đại Uý ! Đại Uý Sân , phải không ? » .
Người được kêu là Sân ngưng đạp , ngồi bất động trên xe xích lô . Một lúc sau , ông ta mới trả lời tôi , thật nhỏ :
- « Phải là chị Mi , vợ của Thiếu Uý Cường đó không ? » .
Tôi mừng quá , dắt con chạy lên ngang với người lái xe , cũng nói nhỏ vừa đủ nghe :
- « Dạ đúng rồi đó , Đại Uý , tôi là Mi nè ! Đại Uý còn nhớ vợ chồng tui hả ? Tại sao Đại Uý còn ở Việt Nam ? Tụi tui tưởng Đại Uý qua Mỹ lâu rồi chớ ! » .
- « Chuyện xưa quá rồi , tôi quên rồi ... Mà chị đừng gọi tôi là Đại Uý nữa ! Hết từ lâu rồi ! Cho tôi gởi lời hỏi thăm anh Cường nhe ! » .
Nói rồi ông đạp xe bỏ đi . Tôi vội chạy theo :
- « Đại ... Ông Sân , chồng tôi sẽ về sau , xin ông cho tôi địa chỉ , bữa nào vợ chồng tôi đến thăm ông . Bề gì ông cũng là cấp chỉ huy của chồng tôi hồi còn ở Phi Đoàn 219 đó mà » .
Chợt nghe tôi nhắc tới Phi Đoàn 219 , người lái xe vội thắng xe lại , nhìn tôi :
- « Phi đoàn 219 ? ... Còn ai không ?
Chị có gặp những ai ở bên đó không ? » .
- « Có chớ Đại ... Có chớ ! Nhiều lắm ! Ở bên Úc có Đại Uý Kha , Thiếu Uý Dzu , tôi gặp mấy ông đó thường lắm » .
Ông Sân ngồi trầm ngâm trên yên xe , cặp mắt nhìn về phía xa xa , chắc là ông đang nhớ lại từng khuôn mặt bạn bè ngày xưa .
Một lúc sau , ông Sân mới nhìn trở lại hai mẹ con tôi , giọng thật là buồn :
- « Tôi ở xa lắm , không tiện cho anh chị tới đâu ! Bến xe của tôi ở chỗ chị đã gọi tôi hồi nẫy đó . Khi nào anh chị muốn kiếm tôi , cứ lại đó hỏi tên tôi là có » .
- « Ngày mai là anh Cường sẽ tới đây , vậy tối mai tụi tui cũng tới chỗ đó , lúc 7 giờ tối , được không ông Sân » .
- « Rồi , mai sẽ gặp ! » .
Hôm sau , chồng tôi mới về tới nhà . Tôi nói vừa mới gặp ông Đại Uý Sân , Cường - chồng tôi – tưởng ông ta cũng từ Mỹ về chơi , liền hỏi tới :
« Ông Đại Uý của tui hả ! Vui quá , ổng cũng từ Mỹ về chơi hả , em có xin địa chỉ của ổng để mình tới thăm hông ? » .
Tôi kể lại mọi chuyện , Cường nghe xong , vẫn không tin , hỏi lại tôi :
- « Em nói chơi hay nói dỡn vậy ? » .
Tôi không còn cách nào , phải kêu con gái tôi ra , hỏi nó về người lái xe xích lô có đội cái nón ca lô trên đầu , đã nói chuyện với hai mẹ con tối hôm qua . Tới lúc con tôi nói rõ là tôi có kêu ông đó là ...
- « Something ... Đại Uý » .
Cường mới chịu tin , nhưng vẫn cứ thắc mắc : Tại sao ông Sân còn ở đây ?
Nguyên ngày , Cường cứ đi tới đi lui suy nghĩ , mới dợm tối đã hối tôi sửa soạn đi kiếm ông Sân .
Tới bến xe kế bên bờ sông , tụi tôi đi tới đi lui rồi kiếm một băng ghế ngồi chờ một hồi thì thấy ông Sân đang đạp xe về bến . Từ xa , Cường nhìn chăm chú vào người lái xe , nhìn dáng điệu , nhìn gương mặt , nhất là nhìn cái mũ calô ông đội trên đầu . Một lúc sau , Cường mới nắm chặt tay tôi , giọng nói thật chắc ăn :
- « Đúng ổng rồi ! » .
Chiếc xe tới đậu tại bến , tôi và Cường đi từ từ tới chỗ ông Sân . Ông đã nhìn thấy tụi tôi , ông ngồi lặng trên yên xe , nhìn Cường không chớp mắt . Cường cũng đứng lặng nhìn ông . Một lúc sau , ông Sân mới nhẩy khỏi yên xe và Cường cũng chạy vội tới . Hai người lính cũ gặp lại nhau , bắt tay nhau , ôm lấy vai nhau , rưng rưng nước mắt .
Tôi nghe họ kêu tên nhau :
- « Đại Uý Sân , ông đó hả ? » .
- « Thiếu Uý Cường ... Cường phải không ? » .
Tôi đứng xớ rớ , không biết làm gì , tính lên tiếng mời cả hai đi kiếm chỗ nào ăn tối nói chuyện , thì cả hai đã cùng bật lên tiếng cười thật lớn , thật vui vẻ .
Ông Sân nói lớn với những người lái xe chung quanh :
- « Tôi gặp lại bạn hiền , nghỉ xe tối nay nhe ! » .
Rồi ông Sân quay lại phía vợ chồng tôi , nói nhỏ :
- « Lâu quá mới gặp nhau , tôi mời cả hai đi uống nước , lên đây tôi chở đi luôn » .
Hình chụp lấy từ trong website của Phi Đoàn 219
No comments:
Post a Comment