Monday, 30 July 2012

Phương Bích - Tôi cực lực, cực lực phản đối cấm biểu tình...

Phương Bích
Bấy lâu nay, khi trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài, tôi vẫn thật thà bảo họ (nhà cầm quyền) không gây khó dễ gì cho tôi trong việc tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Hóa ra tôi lầm!
Tối hôm qua, cảnh sát khu vực (CSKV) cùng 4 người đến gõ cửa nhà tôi. Ngoài cảnh sát khu vực và hai người trong tổ dân phố là hai người đàn ông được giới thiệu là dân ở chung cư hàng xóm!!!
Thú thực ban đầu tôi không để ý lắm. Sau màn hỏi thăm sức khỏe cụ nhà tôi, họ kéo nhau ra ngoài phòng khách. Vài câu xã giao, rồi anh CSKV chìa cho tôi cái giấy mời của công an phường Dịch Vọng, mời tôi 2 rưỡi chiều mai (tức ngày 28/7) ra công an phường làm việc (nội dung thông báo sau).
Thú thực lúc ấy muộn rồi, mà tôi thấy cái việc ra phường cũng chẳng có gì ghê gớm cả nên tôi ký nhận để cho các anh ấy còn về. Mỗi thế.
Họ về rồi, rảnh rang tôi mới ngồi ngắm nghía cái giấy mời. Bao nhiêu năm đi làm, tiếp xúc với đủ loại văn bản giấy tờ, chả thấy ở đâu có cái loại giấy mời trịnh thượng như cái giấy mời của ngành công an.
Thông thường, khi người ta viết giấy mời thì ở dưới người ta sẽ ghi đề nghị ông/bà có mặt đúng giờ để buổi làm việc thành công tốt đẹp. Đằng này giấy mời của công an thì ở trên là giấy mời, ở dưới lại yêu cầu ông/bà có mặt đúng giờ... Thế mới hay công an ở ta oai đến thế nào.
Rồi trong giấy mời lại còn ghi, nội dung làm việc thông báo sau. Càng trịnh thượng hơn!
Đời thuở nhà ai mời người ta đến làm việc, mà lại không thông báo nội dung? Công an mà làm việc cứ như chuyện đùa ấy nhỉ.
Rồi có mỗi cái việc đưa một cái giấy mời mà huy động cả dân chung cư bên cạnh đến để làm gì nhỉ? Làm chứng à? Cho việc đưa cái giấy mời à?
Tôi định hôm sau sẽ ra phường chất vấn về mấy cái vụ này. Nhưng sáng nay có việc đến nhà cụ bà Lê Hiền Đức, tôi gọi điện hẹn bà trước nửa tiếng. Lúc xuống nhà xe, thấy một người trong số những người đến nhà tôi tối qua cũng đi vào nhà xe. Tôi cười chào anh ta, hỏi anh ta cũng dân chung cư này à. Hỏi xã giao thế thôi, chứ tôi cũng chả quan tâm.
Ngay cả khi đến nhà bà Đức rồi, tôi cũng không để ý. Ở nhà bà Đức chán chê, sau có người nói an ninh đang đứng ngoài ngõ, tôi mới chạy ra xem thì nhận ra chính người đàn ông tối qua đến nhà tôi, mà tôi vừa mới gặp ở trong nhà xe mấy tiếng trước. Tôi hỏi anh ta đi theo tôi à thì anh ta chối, nhưng chả giải thích được tại sao lại đứng ở trong ngõ nhà bà Đức. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
Dĩ nhiên là tôi thây kệ. Việc đến nhà bà Đức là có chuyện công an phường Cát Linh muốn gặp bà. Bà bảo đến xin lỗi bà thì bà chấp nhận, còn bà không có gì để làm việc với công an phường Cát Linh cả. Bà mắng từ đầu đến cuối vì cái tội suốt 14 tiếng đồng hồ không chịu lập biên bản hôm ở sở 4T, tội đưa bà vào bệnh viện rồi “bỏ của chạy lấy người”, không chịu bàn giao bàn thớt gì với bệnh viện. Ngộ nhỡ bà chết thì bệnh viện biết bà là ai để mà báo cho người thân?
Công an thì cãi là có bác sĩ đi cùng bàn giao rồi đấy chứ. Ô hay! Bác sĩ thì chỉ chịu trách nhiệm về sức khỏe bệnh nhân thôi chứ có chịu trách nhiệm về “nhân sự” đâu?
Rốt cục công an nhận lỗi và nói hôm nay không làm việc gì, chỉ đến thăm cụ thôi !!!
Tôi ở nhà cụ đến tận trưa mới về. Ra ngõ gặp tay an ninh đi theo tôi vẫn dựng xe ngồi ngoài ngõ. Trước đó ở nhà bà Đức, tôi đã gọi điện cho CSKV nói tôi nghĩ lại rồi, rằng tôi chả có việc gì để làm việc với công an phường cả nên chiều này sẽ không ra theo giấy mời đâu. Anh ta vâng.
Tôi tưởng thế là yên. Đến 2 giờ 40 phút chiều lại thấy CSKV gọi điện, bảo lãnh đạo công an và các đoàn thể muốn gặp tôi. Tôi vẫn từ chối không gặp, tố thêm chuyện hôm qua anh ta đưa an ninh vào nhà tôi mà lại nói là dân chung cư láng giềng. Tôi tuyên bố từ nay, cá nhân hay đoàn thể vào nhà tôi là phải báo trước, nói rõ mục đích và thành phần thì tôi mới tiếp, để tránh những vị khách không mời như tối hôm qua.
8 rưỡi tối. Vừa cho bố đi ngủ xong thì chuông cửa lại reo. Tôi bực mình lắm. Giờ này ai còn quấy rầy thế. Mở cửa ra lại nhìn thấy CSKV và tổ trưởng dân phố cùng 3 chị phụ nữ. Tôi cau mặt bảo tôi đã nói rồi, ngày mai trên mạng không có kêu gọi biểu tình nên tôi không đi đâu, các anh các chị cứ về báo cáo thế.
Một chị phụ nữ cười rất tươi, bảo thôi chị cứ cho chúng em vào một tý thôi, để còn về báo cáo với lãnh đạo là chúng em đã hoàn thành nhiệm vụ, chứ bây giờ chúng em còn chưa được về ăn cơm đây này.
Tính tôi hay mủi lòng, nghe thế thì bảo, thôi thì vào làm gì thì làm nhanh lên. CSKV lại lôi cái nghị định 38 và cái thông báo không chữ ký từ năm ngoái của thành phố Hà Nội ra để yêu cầu tôi ngày mai tôi không được đi tụ tập nữa. Mới nghe đến câu đó tôi đã ngắt lời ngay, nói tôi không đồng ý với anh ta nói rằng tôi đi tụ tập như thế. Anh ta bảo, thì đó là yêu cầu của cấp trên là như vậy, anh ta chỉ biết nói lại thế thôi. Nếu không lập được biên bản làm việc hôm nay thì họ không hoàn thành nhiệm vụ, còn tôi phản đối gì thì cứ ghi vào biên bản. Tôi đồng ý để cho họ còn hoàn thành nhiệm vụ.
Trong khi cô hội trưởng hội phụ nữ phường hý hoáy ghi biên bản theo lời đọc của CSKV, tôi quay ra hỏi một chị làm gì. Nghe chị ấy nói là hội trưởng hội nông dân, tôi bảo luôn:
- Hội trưởng nông dân mà nông dân mất đất nhiều thế sao chẳng thấy lên tiếng gì vậy?
Chị ấy cười, bảo lúc nào em sẽ nói chuyện với chị sau. Tôi lại bảo:
- Bây giờ các chị còn làm trong các đoàn thể thì chắc chả dám nói đâu. Từ ông Nguyễn Văn An cũng chỉ nói mạnh khi đã thôi chức thôi.
Mọi người đều cười. Nói chung tôi cũng hiểu tranh luận với họ chẳng ích gì. Họ có biết cũng chả dám nói nên tôi cứ để cho họ viết biên bản theo ý của họ, rồi tôi ghi ý kiến của tôi ở phía dưới. vác máy ảnh ra chụp lại. Đưa lên facebook, mọi người bảo biên bản không có dấu thì chả có giá trị gì. Biên bản lại chỉ lập có 01 bản. Một người lại bảo:
- Không cần đóng dấu đâu, vì ngay cách họ tổ chức đi như thế đã là không đúng pháp luật rồi. Đây là cách người ta dùng "mặt trận" chứ không phải pháp lý. Vì pháp lý là quy phạm bắt buộc chung, đối với tất cả mọi người, nếu sai đều phải xử lý, cán bộ mặt trận phường thì không thể "yêu cầu" được. Bản thân việc này đã là vô nghĩa lý.
Tôi tiễn “đoàn” ra về, vẫn tay bắt mặt mừng bình thường. Thực ra họ cũng chỉ là cái bình phong thôi, giận họ mà làm gì.
Tôi biết không riêng tôi, có vẻ nhà cầm quyền đang rầm rộ triển khai đến từng ngõ xóm, một chiến dịch vận động những người đã từng xuống đường biểu tình không xuống đường nữa. Phương thức thì tương đối đa dạng. Công khai đến nhà có, ngấm ngầm thông qua gia đình có. Thậm chí có cả chiến dịch chống người biểu tình bằng mắm tôm trộn dầu nhớt. Hôm trước, tưởng Bùi Hằng dùng ảnh các lãnh đạo nhà nước ta làm khiên đỡ cái món “Mắm tôm tặc” này là hiệu nghiệm. Ai dè thủ phạm chùn tay được hai ngày thì lại tiếp tục trát be bét vào mặt các vị. Báo mạng loan tải ảnh mặt các vị lấm lem như thế đi khắp nơi, chắc thế mới đến được tai các vị. Thế là địa phương bị chửi te tua. Thế là Mắm tôm tặc ngừng oanh kích. Không biết lần này Bùi Hằng liệu yên ổn được bao lâu?
Tôi kể tuốt tuột với bố tôi. Bố lắc đầu, bảo không biết cuộc chiến này kéo dài đến bao giờ. Cuộc “cãi vã” tay đôi giữa chính quyền và người dân không biết phải cần đến cái gì để phân định, việc người dân bảo họ đi biểu tình thì chính quyền cứ nhất định nói trại đi là tụ tập gây rối? Thế hóa ra hô đả đảo Trung Quốc xâm lược là gây rối à? Hô Trường Sa - Hoàng Sa – Việt Nam là gây rối à? Khốn nạn thật.
Tôi cực lực phản đối việc ngăn cản, cấm đoán người Việt Nam xuống đường biểu tình đả đảo Trung Quốc xâm lược.
Tôi cực lực phản đối việc ngăn cản, cấm đoán người Việt Nam xuống đường biểu tình khẳng định Hoàng Sa – Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Cực lực phản đối! Phản đốiiiiiiii!
Admin gửi hôm Chủ Nhật, 29/07/2012 
http://danluan.org/node/13579

No comments:

Post a Comment