(Phần 1)
(Phần 2)
Thay Đổi Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Để Phù Hợp Với Tình Thế Mới Của Quốc Gia.
Tại sao???
Trải dài qua phân tích cũng như lượng định tình hình nhằm soi chiếu được một phần nào hiện tình chính trị của quốc gia! Tất cả cho thấy: Việt Nam đang đứng trước 2 mối đe dọa nghiêm trọng ảnh hưởng đến tồn vong dân tộc và chủ quyền quốc gia. Sự đe dọa đáng quan tâm và báo động này không phải nằm ở: 1) Vấn đề Biển Đông và các vùng Đảo tranh chấp, mà nguy cơ cần cấp tốc ngăn chặn là ở điểm: 2) Sự xâm thực với nạn nhân mãn của Trung Cộng đang đà phát triển sâu rộng tại đất liền Việt Nam!
Nhưng, giới cầm quyền Hà Nội đã và đang bế tắc không tìm ra giải pháp, hay ít ra là chủ kiến để tạm thời giảm bớt sự lệ thuộc vào Trung Cộng. Hoặc nói một cách chính xác là, giới đương quyền Việt Nam chỉ ngồi chờ sự dọa nạt của Trung Cộng, và muốn bình yên thì phải thi hành mọi điều kiện của họ đặt ra! Điểm này sẽ càng thể hiện rõ hơn trong tháng ngày sắp tới! Bởi lẽ, nạn lạm phát đang phi mã nhưng quỹ dự trữ quốc gia cũng đang cạn kiệt! Vậy, giới đương quyền Việt Nam vay mượn và đổi chác từ nơi nào ngoài Trung Cộng để có ngân sách nuôi sống bộ máy công an-mật vụ khổng lồ bảo vệ đảng? Kết quả cho các thỏa thuận này cũng không vượt ra ngoài sự chấp nhận dâng nhường thêm điều kiện của chủ nợ yêu cầu!
Thông thường trong hoàn cảnh thế yếu vì tiểu quốc thì giới lãnh đạo luôn lấy nội lực dân tộc để làm điểm tựa bằng cách nuôi dưỡng và phát triển sĩ khí cùng lòng ái quốc cho đồng bào!
Nhưng, như đã thấy, sức mạnh và phương pháp cuối cùng của giới cầm quyền Hà Nội là trấn áp để dập tắt lòng yêu nước của người dân, như Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn đã thỏa thuận trong điều khoản “ Định Hướng Dư Luận” với Bắc Kinh mà báo giới Trung cộng đã loan tin!
Còn lại giải pháp cuối cùng mà ai cũng biết là Hà Nội sẽ chấp nhận một số điều kiện để được Hoa Kỳ nâng cao vị trí từ : Đối tác Chiến Lược chuyển thành Đồng Minh Chiến Lược! Nhưng tỷ lệ khả tín cho sự hy vọng này rất thấp trong tương lai gần bởi nguồn lợi ích móc xích đang và sẽ ràng buộc lẫn nhau giữa 2 đối tác thương mãi Trung-Mỹ. Hoặc cũng có thể lý giải cách khác là: Ngay lúc này, nếu Trung Cộng đánh Việt Cộng càng mạnh thì Mỹ càng vui, vì Mỹ muốn siêu cường đang lên này tiêu hao bớt nội lực, đồng thời đây là nguyên cớ tốt nhất để Hoa Kỳ kêu gọi đồng minh và thế giới cô lập và cấm vận nhằm chặn nhốt sự trỗi dậy nguy hiểm của Trung Cộng!
Về phía Bắc Kinh cũng đã “giải mã” ra được vấn đề, nên họ đã đội lốt bằng tàu thuyền dân sự để phá hoại và gây hấn trong khu vực!
Cho nên, tính từ “bốn phương tám hướng” thì giới cầm quyền Hà Nội vô cùng cô đơn, sự sống của chế độ chỉ độc nhất trông nhờ vào cái đùi cui và còng số 8!
Hoặc trình bày một cách công bằng sòng phẳng cho giới cầm quyền Việt Cộng: Là, có thể cảm thông một phần nào sự khó khăn, yếu thế của một quốc gia bé nhỏ bị đe dọa bởi một siêu cường. Nhưng, độc tài và sợ hãi dẫn đến sự đàn áp, hủy diệt lòng yêu nước của đồng bào, thì có phải là giải pháp bảo vệ quốc gia? Vậy, Hà Nội còn giải pháp nào khác hơn ngoài im lặng phó mặc đất nước cho Trung Cộng thao túng!???
Do vậy, trọng trách bảo vệ quốc gia trước nạn ngoại xâm hiện nay đang thuộc về người dân, và nhiệm vụ này không nên tin tưởng và giao phó cho đảng cộng sản Việt Nam. Hay nói khác rằng, nếu toàn dân Việt Nam không dốc sức, không cấp tốc tìm ra một giới lãnh đạo mới sinh hoạt chính trị dưới một thể chế mới, ngõ hầu tìm ra một giải pháp mới để chống ngoại xâm, thì chắc chắn chủ quyền của quốc gia sẽ hoàn toàn bị chi phối bởi Trung Cộng!
Cũng từ bi cảnh chính trị khắc nghiệt này, có thể dự đoán rằng các biến động quân – chính có thể xảy ra trong thời gian tới, các biến động này có thể đến từ ngoại bang, hoặc có thể phát xuất từ phong trào yêu nước, và các biến động chính trị có xu hướng tốt này sẽ đặt đảng Việt Cộng trước thử thách tồn vong!
Lấy một giả định để chứng minh cho xét đoán trên, rằng: Hiện nay giới cầm quyền Hà Nội có thể “định hướng” các cuộc biểu tình phản đối Trung Cộng ở mức độ cấp số Ngàn (000)! Nhưng nếu, các tôn giaó liên kết lại nhằm thực thi quyền lợi và nghĩa vụ của người công dân để bảo vệ tổ quốc trên tinh thần: Bảo Quốc là Bảo Đạo! Nếu vậy, giới đương quyền Việt Nam xử lý như thế nào trước thế trận liên tôn đối lập lên đến cấp số Trăm ngàn, hoặc Triệu người tham gia!?
Hoặc, vì vong tồn của dân tộc và căm ghét hành động khả ố của Trung Cộng. Giới trí thức-sinh viên-học sinh-công nhân đồng lòng đồng loạt xuống đường biểu tình với mục đích giữ nước, và đồng thời, họ nhận ra phương pháp đấu tranh bất bạo động sẽ không còn phù hợp với tình hình mới; và sự đàn áp càng mạnh bạo của công an và côn đồ càng làm nảy sinh bạo động dẫn đến tình trạng đốt phá tòa Đại sứ, hay Tổng lãnh sự cũng như hãng xưởng-công trình của Trung Cộng, và các nguy cơ này tạo cho mối quan hệ Việt-Trung bị căng thẳng lên như một đòn đánh trúng tử huyệt của 2 đảng cộng sản! Và liệu số phận của các vị Tổng bí thư, Thủ tướng, Bộ trưởng bộ Nội vụ sẽ ra sao khi ra lệnh đàn áp đồng bào?
Tất cả mọi giả định nói trên rất có thể sẽ xảy ra; và sẽ xảy ra bất cứ lúc nào trong thời điểm quốc gia đang đứng trước nạn ngoại xâm như hiện nay!
Thậm chí nói rõ ràng hơn; đây là lúc thuận lợi nhất, là cơ hội tốt nhất cho mọi xu hướng chính trị bất kể chính kiến nào; miễn sao tinh thần và hành động phù hợp với nguyện vọng của đám đông để bảo vệ quốc gia!
Đồng thời! Giai đoạn này cũng là khi cục thế chính trị đang cần tuyển chọn bất cứ tướng-tá-quân nhân nào muốn mở ra một cục diện mới cho quê hương, và cho chính ước mơ chính trị đúng đắn của mình, để hiểu rằng, đây là: Vận may của thời thế tạo anh hùng, và anh hùng tạo đảo chánh, và đảo chánh để cứu nước!
Và cơ may bất ngờ này cũng dành cho các vị cấp cao trong đảng vì một tuyên bố của họ có thể đưa đất nước ra khỏi vòng kìm hãm của ngoại bang, nhưng một phát súng bắn bể đầu họ cũng sẽ tạo ra một cục diện mới cho nước nhà!
Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, và cho dù xảy ra dưới hoàn cảnh nào, chính kiến nào thì công cuộc bảo vệ chủ quyền quốc gia phải được ưu tiên hàng đầu!
Do đó, trọng trách của giới quân nhân lúc này quan trọng hơn bao giờ hết! Đồng ý rằng: Quân đội Việt Cộng cũng nằm dưới sự chỉ đạo của đảng Việt Cộng! Nhưng mỗi khi, quốc gia nằm dưới tình trạng như vừa nói, thì (rất tự nhiên), giới quân đội sẽ nhận ra nghĩa vụ và đặc biệt là quyền lợi của mình; hoàn cảnh này lịch sử đã chứng minh rất nhiều qua các biến động chính trị trên thế giới, kể cả các nước Cộng sản sụp đổ trước đây!
Lập luận như thế, ắt là, sẽ có ý kiến bi quan cho rằng quân đội Việt Cộng cũng sẽ tạo ra một Thiên An Môn như Trung Cộng đối với người biểu tình giữ nước! Nhưng xét từ nhiều mặt khách quan và chủ quan đang hiện hữu và tác động vào cục diện Việt Nam, thì có thể khả quan đưa ra dự doán rằng chỉ số để xảy ra như ý kiến bi quan trên là rất thấp! Vì nội tình chính trị cũng như đặc tính lịch sử hình thành quốc gia Trung Hoa hoàn toàn khác hẳn Việt Nam. Lý luận cách khác là: Quân đội Trung Cộng sẽ thẳng tay đàn áp nhằm mục đích không để quốc gia bị xé rách ra từng mảng, mà không sợ bất kỳ lời lên án nào của quốc tế, nhất là mặt quốc phòng và kinh tế nếu bị cấm vận thêm lần nữa!
Trái ngược với Việt Cộng không có các thế mạnh này!
Thế nên, trong hoàn cảnh bế tắc chính trị hiện nay mà đảng cộng sản Việt Nam sẽ không, và chắc chắn sẽ không tìm ra giải pháp để bảo vệ chủ quyền quốc gia và cho ngay cả chính bản thân cùng gia đình, tài sản của từng vị trong Bộ chính trị; thì cách tốt nhất (nên) tìm một vị tướng trẻ có thái độ ôn hòa để thay thế vị đương nhiệm Bộ trưởng bộ quốc phòng hiện nay đã quá thiên nặng về đảng tính, và yếu ớt trên sách lược đối phó ngoại bang!
Bởi vì, trẻ có thể dung hòa được “nạn: ý thức hệ” của cuộc chiến Nam-Bắc còn đọng lại trong khái niệm tình tự dân tộc! Nhưng thâm sâu hơn, nhân sự này phải thuộc cơ quan tình báo, từng am hiểu về tình báo-phản gián của cục tình báo Hoa Nam-Trung Cộng. Tại sao?
Bởi rằng, căn cứ vào hiện tình quan hệ Việt-Trung, có thể võ đoán là: Lịch sử sẽ tái diễn như năm 1978-1979! Nghĩa là, tự đảng Việt Cộng sẽ phải sàng lọc và thanh trừng nội bộ như các trường hợp Hoàng Văn Hoan hay Chu Văn Tấn tư lệnh quân khi I, cựu Bộ trưởng bộ quốc phòng, Lê Quảng Ba phó chủ tịch quốc hội ..vv.vv.. từng xảy ra hơn 30 năm trước! Thế nên, không sớm thì muộn, hoặc dù muốn hay không, một số yếu nhân trong đảng Việt Cộng cũng phải đi qua bước này, trước khi chính họ bị những đồng chí theo phe Trung Cộng thanh toán họ!
Nói đúng hơn, hiện chính Việt Nam cần có một vị Tướng mang tinh thần quốc gia thuộc và hội đủ yêu cầu nói trên để chuyển xoay cục diện, và “Bắn-Bỏ-Bớt” một số Việt gian theo Hán tặc!
Thật trân trọng kính lỗi cùng độc giả, vì tác giả đã vượt qua vị trí của người cầm bút để đưa ra một số đường lối có tính bạo lực! Nhưng xét rằng, muốn giữ vững được Việt Nam trong tình thế hiện nay thì chỉ có những “giải pháp mạnh” mới có thể phù hợp với những “đường lối cứng” mà Nguyễn Phú Trọng vừa mới đưa ra trong Đại hội Trung ương đảng cộng sản Việt Nam kết thúc ngày 10 tháng 7 năm 2011!
Tuy nhiên, các yếu tố vừa nêu chỉ là điểm phụ, còn sự quan ngại sâu xa nhất, vẫn chính là, tác động của ngoại bang! Vấn đề ngoại bang ở đây không duy nhất là Trung Cộng, mà siêu cường còn lại chính là Hoa Kỳ! Rất có thể đã đến lúc đặt ra câu hỏi rằng: Nếu Việt Cộng vẫn cứng đầu đeo bám Trung Cộng trong khi Hoa Kỳ cần một chính quyền Việt Nam thân Mỹ để phục vụ cho chiến lược lớn của họ trên quyền lợi hỗ tương, nếu các nhà hoạch định chính sách Washington mang quyết tâm đó, thì điều gì xảy ra???
Câu trả lời tùy thuộc vào quan điểm và mức độ đánh giá sẽ có thể khác nhau!
Nhưng chắc chắn rằng có một nhận xét chung mà ai cũng đồng thuận, đó là: Xưa nay lịch sử xứ Việt đã chứng minh: Nếu lãnh đạo quốc gia thiếu sáng suốt và yếu hèn, lợi dụng lòng yêu nước của dân tộc để làm lợi cho ngoại nhân, thì đồng bào sẽ bị bóc lột và đất nước rơi vào vòng hỗn loạn rồi bị chia cắt bởi sự thỏa hiệp của ngoại bang và hậu quả nhân tâm bất đồng vì ý thức hệ kéo dài đến tận ngày nay, mà đại diện cho khuynh hướng này là ông Hồ Chí Minh!
Nhưng nếu lãnh đạo quá cứng rắn vì chủ quyền quốc gia và vong tồn dân tộc, không chịu thỏa hiệp với ngoại bang thì sẽ bị giết chết, và đại diện cho khuynh hướng này chính là ông Ngô Đình Diệm!
Có lẽ, tương tự như thế, thì e rằng, lần này vận số nước Việt cũng khó mà tự chủ khi văn minh quốc gia chưa chế ra được khẩu súng bắn chim, và lòng yêu nước chỉ được “ định hướng” vào ngày Chủ nhật!
Thế nên, đất nước sẽ đi theo khuynh hướng nào, hay chế độ Việt Cộng tồn tại hoặc sụp đổ ra sao, thì quốc gia vẫn cần quân đội! Và, chỉ có quân đội mới có thể ngăn chặn sự bá quyền của Trung Cộng, cũng như duy trì kỷ cương xã hội cho đồng bào dưới mọi tình huống xảy ra!
Từ đó, có thể hiểu rằng trong lộ trình tiến lên cho một Việt Nam độc lập tự do và phú cường, thì việc chọn quân đội để khởi đầu cho tiến trình tốt đẹp đó là một phương pháp tốt nhất, khi mà cần loại bỏ ngành hành pháp vì bất khả thể bảo vệ quốc gia như hiện nay!
Ngược lại, với thành phần đối lập, hay giới trí thức thuần túy ái quốc, và các tôn giáo muốn tìm tự do trước sự bức hại, thì việc mưu tìm phương pháp hay tỏ bày ủng hộ cá nhân Tướng lãnh, hoặc tập thể quân nhân cũng là phương cách tốt nhất để tách rời phe đảng độc quyền ra khỏi quân đội, nhằm giữ đúng vị trí độc lập và ý nghĩa là: Quân Đội Nhân Dân, trước sứ mệnh bảo quốc an dân!
Ai? Vị Tướng nào? Có thể đảm nhiệm vai trò này để mở ra một cục diện mới cho Việt Nam mà huân chương cao quý của quốc gia, và món quà dân tộc là chiếc ghế: Tổng Thống của thời hậu cộng sản đang chờ đón họ!
Tin rằng, rất có thể, tình hình chính trị Việt Nam rồi cũng sẽ đi qua bước này!?
Câu trả lời đang chờ cao kiến của của quý vị. Riêng tác giả nhận thấy rằng, hiện tình chính trị Việt Nam đang và sẽ phù hợp để giới thiệu cùng bạn đọc hai bài viết kế tiếp mà 8 tháng trước ngưới viết đã từng hứa hẹn! Đó là:
1) CHỦ CÁI VIỆT CỘNG CHIA LÁ BÀI CAM RANH CHO AI???
2) NGUYỄN TÂN DŨNG-NGUYỄN CHÍ VỊNH ĐEN HAY ĐỎ TRONG CANH BẠC CUỐI CÙNG???
Nguyện cầu cho Quốc gia cùng toàn thề Quý vị!
© Nguyễn Duy Thành
© Đàn Chim Việt
THEO DÒNG SỰ KIỆN:
- Phân định quan hệ Việt-Trung và chiến lược “bảo quốc” cần phải có (2)
- Phân định quan hệ Việt-Trung và chiến lược “bảo quốc” cần phải có (1)
- Việt-Mỹ đang nhắm đến ‘quan hệ chiến lược’
- Ngũ Giác Đài chính thức đạt Trung Quốc vào vị thế đối trọng chiến lược quân sự
- Bang giao Việt – Mỹ thực ra là quan hệ đối tác chiến lược
- Tết Mậu Thân 1968 trong chiến lược toàn cầu của Trung Quốc
No comments:
Post a Comment