Võ Long Triều
Ngày 6 tháng 8 năm 2012, bảy mươi mốt vị trí thức cộng sản hàng đầu, viết “Thư Ngỏ” gởi các nhà lãnh đạo nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Các ông đề nghị cải tổ chính trị và hành động chống Trung Quốc xâm lăng. Trước đó hai lần, một số trong các ông cũng đã lên tiếng thông qua bản “Kiến Nghị” ngày 10 tháng 3 năm 2011, và bản “Ý Kiến” ngày 08 tháng 9 năm 2011, kêu gọi lãnh đạo đảng chỉnh đốn nội bộ, bài trừ tham nhũng, và cảnh báo lòng dân phẫn nộ trước hành động xâm lăng trắng trợn của Trung Quốc mà nhà cầm quyền không dám phản ứng, lại còn cấm đoán, trấn áp người dân biểu tình chống Trung Quốc.
Hình như tâm huyết của những người đảng viên kỳ cựu nói trên, đồng ký tên trên các bản kiến nghị, với hy vọng nhà cầm quyền sẽ lưu ý vì tình trạng khẩn trương của đất nước trước họa xâm lăng. Nhưng thực tế các bản văn đó chìm trong sự hờ hững, bất cần lưu tâm. Bởi vì độc đảng nghĩa là độc quyền, độc tài, độc tôn, độc đoán thì cần gì ý kiến của kẻ khác, tự Bộ Chính Trị quyết đoán, quyết hành là đủ rồi.
Thử hỏi tại sao các nhà lãnh đạo Hà Nội cố tình quên hai chữ “nhân dân”, nguồn nhân lực từ đó họ lợi dụng để cướp chính quyền, và mãi còn lạm dụng để phô trương: Ủy Ban Nhân Dân vì dân, do dân, Quân Ðội Nhân Dân, v.v. Bây giờ chính các cơ quan nhân dân đó đàn áp, đánh đập, bắt bớ, giam cầm dân chúng biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng. Phải chăng họ là người Trung Quốc? Nếu không phải thì họ cũng là bọn tay sai? Hay là người Việt nhưng đã được Trung Quốc mua chuộc nhiều tiền bạc, vàng, đô la, hay là bị gài bẫy há miệng mắc quai nên phải đành tuân theo lệnh của Trung Quốc? Bằng cớ là Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn đã từng sang Tàu lãnh lệnh “phải điều hướng dư luận quần chúng Việt Nam”.
Cho nên từ khi Nguyễn Tấn Dũng triều cống Cao Nguyên cho Trung Cộng khai thác Bauxite thì hàng loạt chuyên viên trí thức phản biện rằng, điều đó chẳng những bất lợi về kinh tế, mà còn tác hại về môi trường và dân sinh. Nguyễn Tấn Dũng bất chấp. Thậm chí Ðại Tướng Võ Nguyên Giáp, vị khai quốc công thần đã công khai phản đối, xét về chiến lược quân sự sẽ nguy hại vô cùng. Nhà nước cũng bỏ qua. Nghĩa là những gì Trung Quốc chủ trương lấn từng bước với mục đích thôn tính Việt Nam, Bộ Chính Trị Ðảng Cộng Sản Hà Nội cũng phải tin vào 16 chữ vàng và 4 cái tốt để thỏa mãn quan thầy, cho dù trí thức, quân nhân hay quần chúng có bất bình phản đối. Hà Nội vẫn biết, nhưng họ tin có Bắc Kinh ủng hộ, sẵn sàng can thiệp bằng mọi cách để duy trì hệ thống cai trị giùm để Hà Nội còn cơ hội chia nhau quyền hành lợi lộc, ngược lại Hà Nội đã dâng biển, dâng đất cho Trung Quốc rồi.
Xét cho cùng Trung Quốc chỉ cần chiếm trọn Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam thôi, vùng biển đó thừa tài nguyên giúp Tàu Cộng trở thành cường quốc. Hà Nội đã thuận giao rồi, vừa công khai qua công hàm của Phạm Văn Ðồng, vừa bí mật thông qua những gì Hà Nội còn che giấu mà Bắc Kinh ít nhiều hé mở khi nói Việt Nam phản bội. Sự thật Trung Quốc không cần chiếm trọn đất nước Việt Nam. Ðã có bọn tay sai làm Thái Thú cai trị thay. Cao nguyên do Bắc Kinh làm chủ, rừng biên giới Bắc Việt có nhiều khoáng sản đã cho Tàu Cộng khai thác 50 năm, khắp nơi có Phố Tàu lớn rộng kềm chế nền kinh tế, 95% những gói thầu lớn nhỏ về mọi mặt đều lọt vào tay Trung Quốc do sự tiêu lòn hối lộ của cán bộ đảng viên Việt Nam. Hàng ngàn sĩ quan được Trung Quốc huấn luyện còn mang nặng ơn quan thầy, kể cả Tướng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng quốc phòng Việt Nam. Trung Quốc chưa đánh chiếm Việt Nam mà đã hành động như một thứ thực dân mới đang đô hộ xứ mình.
Thư ngỏ lần nầy của 71 ông trí thức gởi các cấp lãnh đạo có những điều mà các ông đã biết quá rõ: Ðó là không khi nào đảng chấp nhận những gì các ông viết ra. Nếu các ông muốn chứng minh quí ông là những người hiểu biết, hay mục đích chỉ làm cho quần chúng hiểu thêm nhà nước nầy là tay sai của Trung Quốc, chế độ nầy cần phải thay đổi, cũng vô ích thôi. Ðối với Bộ Chính Trị đảng, quần chúng nhân dân là đối tượng phải thẳng tay đàn áp khi cần, để nắm vững chính quyền.
Lần đầu tiên các ông dám đề cập đến sự bất đồng chính kiến, đòi sửa đổi hiến pháp và xây dựng nhà nước pháp quyền. Ðòi công khai giải thích quan hệ Việt-Trung? Và hỏi công hàm của cựu Thủ Tướng Phạm Văn Ðồng gởi Chu Ân Lai đã xác nhận việc gì với Trung Quốc? Ðồng thời các ông còn yêu cầu nhà nước chấm dứt sự tùy tiện kết tội để trấn áp, bắt bớ, giam cầm những người yêu nước.
Xin thưa, đảng không ngây thơ dại dột như các ông tưởng, đảng biết rõ hơn những dòng chữ hoa mỹ, lễ độ diễn tả trong thơ ngỏ của các ông. Nhưng chủ trương, ý đồ, thái độ của đảng qua bao nhiêu năm đã công khai chứng tỏ. Các ông đã thấy rõ mà tại sao còn giả vờ đề nghị thế nầy thế khác? Giáo sư Tương Lai còn ngây ngô dọa nạt nhà nước rằng ngoảnh mặt với nhân dân thì sẽ phải trả giá rất đắt. Giá nào? Ông có dám công khai tuyên bố không? Các ông đã từng nghe nói đến tàu lạ, chúng đụng chìm tàu đánh cá Việt Nam, chúng bắt người đòi tiền chuộc mạng, chúng cắt dây cáp tàu khảo sát của ta, chúng lập thành phố Tam Sa, Hà Nội có phản ứng gì đáng kể không? Thậm chí không dám mời đại sứ Trung Quốc đến Bộ Ngoại Giao nhận công hàm phản đối, mà phải sai người trân trọng đem giao tận tay đại diện Trung Quốc, trái với thông lệ ngoại giao bình thường. Bao nhiêu điều đó chưa đủ chứng minh cho quí ông thấy Hà Nội hèn với giặc ác với dân như dư luận rêu rao hay sao?
Giáo sư Tương Lai nói đi rồi nói lại liền, ông xác định trong cuộc phỏng vấn của đài RFI: “Chúng tôi là người của chế độ, chấp nhận sự lãnh đạo của đảng, nhưng muốn cho bộ máy nhà nước sửa sai trở thành tốt đẹp hơn”. Các ông đã đề nghị sửa sai bao nhiêu lần rồi mà sai trái ngày càng nhiều hơn. Vậy thì nếu chấp nhận sự lãnh đạo của đảng các ông nên ngồi im nhìn hậu quả. Bằng không nếu lương tri buộc các ông thuận lý với chính mình thì phải hành động. Phải đứng ra hô hào đoàn kết chống xâm lăng, không để một thế lực nào cản trở bởi vì sức mạnh của quần chúng là vô song. Các ông phải nắm lấy quyền hành để bảo vệ đất nước dân tộc. Các ông có dám không? Hay là trí thức vốn đã có địa vị cao sang, đứng trên tháp ngà, rút cổ, chỉ dám nhìn xã hội đầy dẫy bất công gian xảo?
Cùng thời gian Hà Nội viết thơ ngỏ, tại Sài Gòn có 42 nhà gọi là trí thức “hạng hai”, những người đã từng được cộng sản móc nối trong cuộc chiến Quốc-Cộng, nhưng ngày nay không ai được tin dùng, Cộng Sản chỉ cho họ những chức vụ “chầu rìa” làm bông hoa cho chế độ, vì hai lý do: Họ không thuộc giai cấp bần cố nông. Họ đã từng chung đụng với địch nên khó tin lòng trung thành tuyệt đối của những người nầy.
Các ông trí thức hạng hai lớn tiếng kêu gọi xuống đường chống Trung Quốc xâm lăng. Tiếng kêu khô cằn, vô hiệu, bởi vì có bao giờ Sài Gòn biểu tình tự phát được đông người đâu. Ðã vậy các ông còn yêu cầu thành phố tổ chức, nếu không các ông sẽ tự động hô hào quần chúng xuống đường.
Ông Lê Hiếu Ðằng, một sinh viên “tranh đấu” ngày xưa còn hứa với đồng bào rằng “chúng tôi không lùi bước”. Thử hỏi các ông không lùi bước thì sẽ tiến tới đâu? Ðừng quên chế độ nầy đủ khả năng trấn áp một cách tàn nhẫn, trong khi các ông không có khả năng hô hào dân chúng của thành phố Sài Gòn xả thân hy sinh chứng minh lòng yêu nước đến cùng. Cho nên xin đừng khua môi múa mỏ vào giờ thứ 25! Nằm im mà hưởng thụ sẽ ít bị nguyền rủa hơn.
Còn nếu các ông thật lòng muốn bảo vệ tổ quốc thì hãy gắng công thuyết phục tất cả trí thức Hà Nội, Sài Gòn và toàn quốc, vận động xóa bỏ độc đảng độc tài, tay sai Trung Quốc thì may ra còn cứu vãn được tình hình, dù đã trễ nhưng không muộn.
http://www.diendantheky.net/2012/08/vo-long-trieu-tri-thuc-cong-san.html
No comments:
Post a Comment