Bé Giang Le (Danlambao) - Đêm nay lại một đêm thao thức khó ngủ. Ngày hôm qua công an mạng đến viếng nhà của Giang, trong tường của Giang chỉ có một hình ảnh cây cọc Bạch Đằng cắm vào lưỡi quân cướp nước trước hiện tình sôi sục của toàn dân, về việc thành lập 3 huyện Tam Sa lấy từ Việt Nam. Cũng giống như cây cọc này ngày xưa cắm thủng đít tàu quân Nam Hán mà Thoát Hoan phải bỏ ngựa chạy bộ trốn về Tàu, Ô Mã Nhi phải chui vào ống khói tàu thoát nạn... Nội dung chỉ có vậy, thế mà các anh vào đây có những lời lẽ thô tục chứa đầy tính chất đảng, viết những lời bằng tiếng Hán và cho Giang và các bạn Giang là Phản Động... Thì ra cái thói ngang tàn bạo ngược, chẳng những xảy ra toàn cả nước VN, mà nó còn thô bạo hơn, tàn độc hơn trên trang facebook của Giang...
Giang miên man suy nghĩ cho cái kiếp phù sinh, sao lại có cảnh người hãm hại người như thế này. Giang lại nghĩ đến những cái chết oan khuất do bàn tay công an dấy máu cho người dân vô tội, nhất là cái chết tức tưởi mẹ của chị Tạ Phong Tần, làm Giang nhớ lại cái chết hãi hùng của ông Trịnh Xuân Tùng, ba của chị Trịnh Kim Tiến, đã bị ông công an trung tá Ninh đánh gẩy cổ.
Thà rằng thiên tai địch họa đã đành, sao lại có cảnh giết người như ngóe trong thời bình tổ quốc không còn vang tiếng súng... Giang lại nghĩ đến một nước Nhật hiền hòa sau đệ nhị thế chiến, thế mà giờ đây nỗi kinh hoàng thiên tai đem đến cho họ một thảm trạng kinh hoàng không kém ngày nào 2 quả bom đã quét sạch người và của. Nhìn những gương mặt đượm nét đau đớn từ người dân thường đến anh lính cứu thương, họ biết rằng họ đã sống được qua cơn thịnh nộ đất trời, nét đau buồn vẫn in đậm trên gương mặt mỗi người, họ đau cho thân phận những người không may đã bị sóng nước dập vùi... Họ thương cho những người kém may hơn họ vì cửa nhà đã bị cuốn trôi. Họ thương cho chính quê hương phù tang... Phải rồi, đúng là một kiếp phù tang cứ bám theo xứ Phù Tang quấy họ không phút nào yên, một đất nước đánh đổi gạo, nước, đất.. phải bằng quyết tâm bằng máu mồ hôi và nước mắt...
Thế mà chỉ qua đệ nhị thế chiến không bao lâu, bản chất con người Nhật hoàn toàn thay đổi 180 độ, từ mộng bá đồ vương cũng chỉ vì đất hiếm, muốn tìm bằng cách chèn ép lân bang... họ đã trở về với tư cách con người hiếu hòa, mong được sống trong hòa bình lân bang bằng tình yêu thương giữa người với người, sùng kính Phật giáo làm ánh đuốc để cởi mở tâm linh. Thắng không kêu, bại họ không nản, và cuối cùng họ đã làm được những điều năm châu bốn bể phải nể nang. Ngày hôm nay, đúng là người ngay mắc nạn, trời đất đã đổ ập xuống đầu người dân Nhật hệ lụy khó lường trước được. Họ đã, đang gánh nỗi đau thương tận cùng của nỗi đau nhân loại... Giang tin rằng nỗi đau này người dân nhật sẽ sớm xóa nhòa, để thay vào đó lòng quả cảm, quyết tâm cao, sớm đưa nước Nhật thoát khỏi cơn thịnh nộ đất trời, đưa nước Nhật sáng sủa hơn cả thời kỳ vàng son, đó là một tất yếu Giang tin chỉ có dân Nhật sớm dành lại được. Lạy trời bớt cơn thịnh nộ, cầu cho nhân dân Nhật sớm thoát khỏi cơn đau....
Điều thứ hai, Giang muốn nói đến những thảm trạng ngay chính trên quê hương của Giang. Ở đây là chuyện xứ người, Giang nói lên bằng tấm lòng thương cảm khá nhiều, và Giang cho là đầy đủ phát xuất từ tấm lòng của Giang. Nhưng, khi nghĩ đến chuyện xảy ra trên quê hương Giang, sao Giang lại nghẹn... Cám ơn trang facebook, là nơi cho phép Giang nói lên điều Giang cần nói, dân Giang cần tôi nói, bởi vì quê hương Việt Nam chính là quê hương của Giang.
Nhìn ảnh thi thể bác Trịnh Xuân Tùng nằm sóng xoài hồn lìa khỏi xác mà hai tay vẫn còn bị chiếc còng bám theo, đột nhiên sau gáy Giang nghe như ê ẩm, Giang khẻ rùng... thầm nghĩ, biết đâu những lời lẽ chân thật của Giang, có lẽ cũng không ngoại lệ bởi chiếc dùi cui cố tình kia!!!! Tại sao con người của thế kỷ 21 này lại có thể chết một cách oan khuất như vậy!!!!
Chiều nay, bạn Giang có gửi cho tôi một video, theo lời anh ta giới thiệu thì video này nội dung là hai chú gấu đen hiền hòa, bảo vệ tự do cho bản thân, cho sinh mạng bằng chính lời than oán thống thiết khi bị bác cọp vàng dấy máu. Giang lại liên tưởng đến các anh công an cộng sản mặc áo vàng cầm dùi cui lăm le trước đám dân oan ốm đói, đã thẳng tay dán xuống gáy bác Tùng... Trời ơi!! Không lẽ dân của Giang tất cả đều trở thành con vật khuất phục để chờ chết như bác Tùng, như chú gấu vậy sao.!!!!!!!!!
Hởi các anh công an áo vàng! Biết gọi các anh thế nào đây nhỉ!? Các anh nên hiểu lấy mình rằng, cho dù bây giờ dưới con mắt các anh, xem dân đen chúng tôi không hơn không kém chú cừu non và chú gấu con, các anh khoát lên mình chiếc áo vàng màu da cọp đầy uy dũng, hành động đối với dân của các anh nó còn nhẫn tâm hơn con cọp vàng đói. Thịt người dù các anh có vồ được đi nữa cũng khó nuốt lắm các anh ạ! Nếu các anh tự bộc lộ sức mạnh và mang tính chất cọp, các anh nên nhớ là các anh đang sống trà trộn với con người dù là chân yếu tay mềm, nhưng giữa cọp và người không thể sống chung các anh biết điều đó mà phải không, cọp thì phải ở đâu các anh tự biết điều đó! Dù các anh có đầy đủ sức mạnh không khoan nhượng, cũng nên nhớ cho rằng ngày nào đó các anh cũng phải quắp đuôi mà trở về thân phận bốn chân chạy về rừng rú của các anh... Mỉa mai cho các anh là rừng hiện giờ còn đâu..!!
Kính thưa các bạn đọc, Giang xin bỏ lên đây video mời các bạn xem. Là người Việt Nam, nếu các bạn có quan tâm đến tình hình đồng bào đất nước, nếu các bạn có xem qua những đau buồn, hệ lụy đến con người Việt Nam, video này khi các bạn xem qua, hãy lắng đọng tâm tư, thở nhẹ một chút, trái tim bạn sẽ đập mạnh khi xem xong, và bạn sẽ có một thái độ rằng con cọp vàng là ai? hai chú gấu là ai? Riêng đối với Giang, thưa các bạn là sau khi Giang vào xem cái Youtube này, Giang lại liên tưởng những người đã chết, những người trốn chạy cộng sản đã chết, và những người đang tù tội chỉ vì nói lên tiếng nói của sự thật phát ra từ trái tim, Giang bật khóc nghẹn trong cổ họng khi xem hết cái video. Bây giờ Giang đã rõ ai là bạn Giang và ai là thù địch với Giang, thù địch với đồng bào của Giang, thù địch cả nhân loại và ngay cả cột đèn nữa thưa các bạn.
http://danlambaovn.blogspot.au/2012/08/tieng-thet-cua-hon-thieng.html
No comments:
Post a Comment